Một lúc sau, một chiếc Rolls-Royce cao cấp đỗ lại bên đường.
Một người đàn ông thân hình cao lớn, mặc áo sơ mi và quần tây bước xuống xe.
Kể từ khi chiếc xe xuất hiện Mộ Mộ đã chú ý tới, ngay lúc nhìn thấy người bước xuống, ánh mắt của cậu bé càng nhìn nhìn chằm chằm vào người đó, sau đó đưa tay chọc chọc Triều Triều bên cạnh: “Anh, anh nhìn kìa, đó không phải là cha sao?”
Nghe vậy, Triều Triều quay lại nhìn người đàn ông một cái rồi gật đầu chắc nịch.
Cậu bé nhớ không nhầm thì đây chính là khuôn mặt mà cậu đã tra ra trên mạng!
Sau khi nhận được sự khẳng định của anh trai, Mộ Mộ nhịn không được khen ngợi một câu: “Trông cha đẹp trai hơn ảnh trên mạng nhiều nhỉ.”
Vừa nói xong cậu liền bị anh trai trừng mắt một cái.
“Không phải lúc trước anh đã nói rồi sao? Không cho phép em có hảo cảm với người đó!”
Triều Triều ủ rũ nhìn người đàn ông đang đi bên ngoài như đang nhìn kẻ thù.
Đây chính là người đàn ông đã bỏ rơi mẹ và hai anh em họ!
Mộ Mộ vừa bị anh trai mắng cũng ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Lệ Bạc Thâm không để ý tới hai đứa nhỏ trong xe, hắn biết mình đã muộn nên đang vội vã bước nhanh vào trường.
Vừa bước vào hắn đã nhìn thấy hai người đứng cạnh cầu trượt, còn Tiểu Tinh Tinh thiếu chút nữa đã nằm trong vòng tay của Giang Nguyễn Nguyễn.
“Cha Tinh Tinh, anh đến rồi!”
Cô giáo vừa nhìn thấy người đến đã cung kính chào hỏi.
Lệ Bạc Thâm khẽ gật đầu, đi đến trước mặt ba người, quét mắt nhìn con gái mình, sau đó lạnh lùng nhìn Giang Nguyễn Nguyễn: “Sao cô lại ở đây?”
Cảm nhận được vẻ địch ý xung quanh người đàn ông, Giang Nguyễn Nguyễn vô thức cau mày.
Cô giáo bên cạnh cũng ngạc nhiên nhìn bọn họ: “Hai người… quen nhau à?”
Vừa rồi cô giáo còn tưởng Giang Nguyễn Nguyễn không biết Tiểu Tinh Tinh.
Nhưng lại nghĩ đến thái độ dựa dẫm của Tiểu Tinh Tinh đối với Giang Nguyễn Nguyễn, hình như chuyện hai người có quen biết nhau cũng không phải là chuyện không thể.
Giang Nguyễn Nguyễn lơ đãng gật đầu đáp lại cô giáo, lúc bắt gặp ánh mắt của người đàn ông kia, cô nói: “Tôi đến đón con trai tôi tan học nhưng con gái anh cứ giữ chặt lấy quần áo tôi không buông, cuối cùng tôi chỉ có thể đứng đây đợi chung với con bé.”
Nghe được câu “con gái của anh” từ miệng cô, sắc mặt Lệ Bạc Thâm chợt tối sầm lại.
Người phụ nữ này thật là tàn nhẫn, không ngờ cô ta lại dám nói ra những lời như vậy trước mặt con gái của mình!
Giang Nguyễn Nguyễn không biết mình đã nói sai, cô chỉ thấy sắc mặt người đàn ông đó đột nhiên trầm xuống rồi nhìn về phía cô bé ở bên cạnh.
“Lại đây.”
Lệ Bạc Thâm nghiêm túc đưa tay về phía Tiểu Tinh Tinh.
Tiểu Tinh Tinh liếc nhìn bàn tay dang rộng của cha, sau đó lại ngước mắt nhìn dì xinh đẹp bên cạnh, ánh mắt đầy vẻ không muốn cùng với một chút ủy khuất.