“Tình hình hôm qua ra sao? Cô có cách giải quyết bệnh tình của ông cụ Tần không?” Cố Vân Xuyên quan tâm hỏi.
Giang Nguyễn Nguyễn khẽ gật đầu: “Bệnh tình của ông cụ nhìn có vẻ rất nghiêm trọng, cũng hơi khó giải quyết, nhưng không phải hết cách, chỉ là quá trình trị liệu sẽ hơi dài, mấy ngày nay tôi sẽ thường xuyên đi qua đó, ở bên này làm phiền anh coi sóc.”
Nghe vậy, trong mắt Cố Vân Xuyên tràn đầy tán thưởng, anh mở miệng trêu chọc: “Không ngờ căn bệnh mà các bác sĩ nổi tiếng do nhà họ Tần mời đến đều bó tay chịu thua khi lọt vào tay cô lại biến thành ‘Không phải hết cách’. Bác sĩ Giang, lời này của cô làm chúng tôi tự ti mặc cảm lắm đấy!”
Anh nói như đang trêu chọc, nhưng cũng là sự thật. Dù sao trong những bác sĩ bó tay chịu thua kia cũng bao gồm cả anh.
Giang Nguyễn Nguyễn lơ đễnh cười cười: “Chỉ do trùng hợp thuộc về lĩnh vực tôi quen thuộc mà thôi.”
Thấy được dáng vẻ nhẹ như mây gió của cô, Cố Vân Xuyên cảm thấy thật xao xuyến.
“Đúng rồi, mặc dù còn chưa trị khỏi cho ông cụ Tần, nhưng nhà họ Tần đã đồng ý cung cấp dược liệu cho chúng ta, chắc hôm nay có thể ký hợp đồng đấy. Hơn nữa đợt đầu tiên là cung ứng miễn phí, xem như giải quyết tình trạng khẩn cấp của chúng ta. Về sau chúng ta không cần lo lắng vì chuyện dược liệu nữa.” Giang Nguyễn Nguyễn nhắc đến chuyện cung ứng dược liệu.
Nghĩ đến chuyện này, trên mặt cô liền tràn đầy ý cười.
Cố Vân Xuyên kinh ngạc nhướng mày lên: “Thật sao? Ông cụ Tần vừa tỉnh là nhà họ Tần đã chịu ký hợp đồng với chúng ta?”
Giang Nguyễn Nguyễn gật đầu cười.
Thấy cô thừa nhận, Cố Vân Xuyên khen ngợi: “Xem ra họ đã bị y thuật của cô thuyết phục, vẫn là cô lợi hại.”
Giang Nguyễn Nguyễn thản nhiên cười cười: “Tôi chỉ làm một chút chuyện trong khả năng của mình thôi, hi vọng bệnh tình của ông cụ đừng xảy ra biến cố gì.”
“Có cô đích thân ra trận thì nhất định sẽ thuận lợi.” Cố Vân Xuyên nói rất chắc chắn.
Nhớ đến người bạn thân đã chăm con giúp mình hai ngày liên tục, Giang Nguyễn Nguyễn xử lý xong công việc vào buổi sáng rồi buổi chiều chạy đến nhà họ Tần để tranh thủ ban đêm có thể tự đi đón hai đứa nhóc.
Cô chạy đến nhà họ Tần kiểm tra tình trạng của ông cụ Tần, xác nhận không có biến cố gì thì tiếp tục quá trình trị liệu châm cứu cho ông cụ.
Trong thời gian chờ rút châm, Tần Vũ Trì cầm một bộ hồ sơ rồi đi đến: “Bác sĩ Giang, đây là hợp đồng đã soạn xong, cô xem đi, nếu không có vấn đề thì có thể ký tên.”
Đêm qua họ đã bàn xong chuyện này nên Giang Nguyễn Nguyễn cũng không cảm thấy bất ngờ, cô lấy hồ sơ qua cẩn thận xem một lượt rồi ký tên mình lên đó.
Ký xong hợp đồng, thái độ của Tần Vũ Trì đối với cô càng thân cận: “Bắt đầu từ bây giờ chúng ta đã là đối tác của nhau, nhưng chuyện của ông nội tôi vẫn phải làm phiền bác sĩ Giang bỏ công bỏ sức.”
Giang Nguyễn Nguyễn gật đầu: “Đây là chuyện tôi phải làm.”
Hai người trò chuyện một lát, sau đó Giang Nguyễn Nguyễn nhìn lên đồng hồ rồi rút châm cho ông cụ.
Cho dù cô đã cố gắng tranh thủ, nhưng đợi cô dọn đồ xong cũng đã qua thời gian nhà trẻ tan học.
Giang Nguyễn Nguyễn vội vàng đứng lên tạm biệt rồi lái xe đến nhà trẻ đón hai đứa nhóc.
Hôm nay cô không nói với tụi nhỏ sẽ đến trễ, không biết tụi nó có sốt ruột không.