Giang Nguyễn Nguyễn tiếp tục thu dọn đồ đạc không thèm ngẩng đầu lên: “Tôi không muốn tiếp tục ở đây để người ngu dốt khinh bỉ mình. Hôm nay tôi đến đây mang theo thành ý chữa bệnh cho ông cụ, nếu như Tần tiểu thư đã không tin tưởng tôi thì thôi đi!”
Lời vừa rơi xuống, Giang Nguyễn Nguyễn trực tiếp cất hộp thuốc đi, xoay người đi về phía cửa.
Tần Vũ Trì lo lắng, nhẹ nhàng đặt ông cụ nằm xuống nghỉ ngơi rồi đứng dậy đuổi theo: “Bác sĩ Giang, có gì chúng ta có thể từ từ nói, quả thật em gái tôi nói chuyện quá đáng thật, tôi sẽ bắt em ấy đích thân xin lỗi cô, xin cô hãy tiếp tục chữa trị cho ông nội tôi.”
“Không cần, tôi không đỡ nổi lời xin lỗi của Tần tiểu thư.” Giọng điệu của Giang Nguyễn Nguyễn vừa lạnh lùng vừa cứng rắn.
Lệ Bạc Thâm đứng bên cạnh giường bệnh, lông mày nhíu lại, nặng nề nhìn bóng lưng của Giang Nguyễn Nguyễn.
Hắn có thể cảm nhận được người phụ nữ đó đang thực sự tức giận.
Ở bên cạnh, Tiểu Tinh Tinh cũng nhìn ra dì xinh đẹp đang không vui, ánh mắt cô bé toát ra vài phần lo lắng.
Cô bé còn chưa kịp chào hỏi dì xinh đẹp nữa, ai ngờ dì xinh đẹp lại bị chọc tức bỏ đi rồi…
Nghĩ đến đây, Tiểu Tinh Tinh tự nhiên cảm thấy tức giận, đôi chân nhỏ nhắn lê bước tới trước mặt Tần Vũ Phỉ, cô bé cầm cuốn sổ của mình hầm hừ viết vài chữ trên lên đó, kế tiếp lại giơ tới trước mặt Tần Vũ Phỉ.
Mọi người cũng chú ý đến sự xuất hiện đột ngột của cô bé, ánh mắt bị những dòng chữ trên cuốn sổ của cô bé thu hút.
“Xin lỗi!”
Tiểu Tinh Tinh dùng đôi mắt to tròn nhìn Tần Vũ Phỉ
Thấy thế, mặt Tần Vũ Phỉ nhất thời sượng trân, ánh mắt đảo quanh vờ như không nhìn thấy Tiểu Tinh Tinh, sau đó quay đầu nhìn về phía anh trai mình nói: “Anh, không được, chúng ta có thể tìm bác sĩ khác mà, em thật sự không thể tin tưởng được người này.”
Thấy cô ta vẫn còn cứng miệng, sắc mặt Giang Nguyễn Nguyễn càng lạnh hơn, bỉu môi mỉa mai Tần Vũ Phỉ: “Vậy thì tôi chúc Tần tiểu thư có thể tìm được bác sĩ vừa lòng đẹp ý, trước khi ông cụ Tần tắt thở.”
Nói xong cô liền xoay người rời đi.
Vừa bước được một bước, đã có người nắm lấy cổ tay cô.
Lông mày Giang Nguyễn Nguyễn khẽ cau lại, cô quay đầu lại với vẻ không hài lòng.
Kết quả là, khuôn mặt tuấn tú vô cảm của Lệ Bạc Thâm hiện ra trước mắt cô.
Trong lòng Giang Nguyễn Nguyễn tràn đầy ngạc nhiên.
Hắn đây là…Có ý gì?
Lệ Bạc Thâm chỉ liếc nhìn cô một cái, sau đó nắm lấy cổ tay cô, quay sang một bên, lạnh lùng nhìn Tần Vũ Phỉ: “Xin lỗi.”
Tần Vũ Phỉ đột nhiên nghe thấy Lệ Bạc Thâm nói như vậy thì nhất thời trợn mắt há hốc mồm: “Anh Thâm, anh, anh vừa nói cái gì vậy?”
Lệ Bạc Thâm nghiêm túc nhìn chằm chằm cô ta, cả người hắn tỏa ra cảm giác vô cùng áp bức: “Hiện tại ông cụ Tần đang nguy kịch, nếu thật sự có thể dễ dàng tìm ra người cứu được ông ấy thì hai người đã không cần mời đủ loại bác sĩ từ trong và ngoài nước như vậy rồi. Nếu có thì người đó đã sớm xuất hiện rồi, kết quả là tới giờ vẫn không có người nào.”
Tần Vũ Phỉ bị khí thế của hắn làm khiếp sợ, cúi đầu không biết phải phản bác lại thể nào.
“Mà vị này…”