Những người có mặt đều sững sờ.
Nhìn thấy bản lý lịch của mình bị bàn tay to lớn đó cầm lấy, trong lòng Giang Nguyễn Nguyễn càng cảm thấy căng thẳng hơn.
Kể từ lúc nhìn thấy Lệ Bạc Thâm, cô đã cố tình tránh né, thậm chí còn không dám liếc mắt nhìn hai cha con một cái.
Thế nhưng hiện tại, người đàn ông này đột nhiên lấy đi bản lý lịch của cô, buộc cô phải nhìn hắn.
Cô không biết hắn muốn làm gì…
Lệ Bạc Thâm nắm chặt bản lý lịch trong tay, nhìn lướt qua khuôn mặt của Giang Nguyễn Nguyễn, mỗi lời nói ra đều có thâm ý: “Hiện nay có rất nhiều kẻ sẵn sàng làm giả lý lịch để ra ngoài lừa đảo. Tình trạng sức khỏe hiện tại của ông nội Tần không được lạc quan lắm nên đừng để bị lừa bởi những kẻ như thế.”
Vừa nói, hắn vừa thản nhiên mở bản lý lịch trên tay ra. Hắn đọc chậm rãi như thể thực sự muốn phân biệt bản lý lịch này là thật hay giả.
Ngôi trường Giang Nguyễn Nguyễn từng theo học và nơi cô từng làm việc đều hiện rõ trong mắt hắn.
Nhiều năm trôi qua, cuộc đời của Giang Nguyễn Nguyễn dần dần hiện lên trong đầu hắn.
Quả thực như cô nói, cuộc sống của cô ở nước ngoài những năm này rất tốt. Mỗi mục trong lý lịch của cô đều rất xuất sắc và nổi bật khiến người ta phải chú ý.
Thấy hắn kiểm tra lý lịch của mình, cảm xúc của Giang Nguyễn Nguyễn vô cùng phức tạp.
Chỉ thấy mỗi khi ánh mắt hắn di chuyển, sự mỉa mai trên khóe miệng của người đàn ông ngày càng rõ ràng.
Giang Nguyễn Nguyễn thật sự không đoán được trong lòng hắn nghĩ gì nên cô im lặng nắm chặt ngón tay và chờ đợi.
Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng Lệ Bạc Thâm đóng bản lý lịch trong tay lại.
Cùng lúc đó, toàn thân của Giang Nguyễn Nguyễn càng trở nên căng thẳng hơn.
“Nhìn qua…có vẻ như là thật.”
Lệ Bạc Thâm lạnh lùng liếc nhìn Giang Nguyễn Nguyễn, hắn đưa ra đề nghị với Tần Vũ Trì: “Tuy nhiên tốt nhất cậu vẫn nên kiểm tra trên mạng để xác nhận xem người này có thật không? Suy cho cùng, các loại giấy chứng nhận trong bản lý lịch này đều có thể mua được.”
Nghe được lời này, Giang Nguyễn Nguyễn không thể nhịn được nữa.
Người đàn ông này đã nói như vậy tới mấy lần, rõ ràng hắn đang nhắm vào cô và nghi ngờ y thuật của cô!
Bình thường Giang Nguyễn Nguyễn có thể nhẫn nhịn nhưng hiện tại sự việc có liên quan đến viện nghiên cứu nên cô nhất định phải nắm được cơ hội khám chữa bệnh cho ông cụ Tần!
Nghĩ vậy, Giang Nguyễn Nguyễn nghiêm túc nhìn Lệ Bạc Thâm và lạnh lùng đáp lại: “Giấy chứng nhận có thể mua được nhưng y thuật thì không! Tôi có năng lực hay không, cứ đợi tôi khám bệnh cho ông cụ Tần đã. Tổng giám đốc Lệ không biết điều đó sao?”
Rõ ràng bầu không khí giữa hai người không hài hòa, thậm chí còn rất căng thẳng.
Tần Vũ Trì cảm thấy kỳ quái. Nhìn dáng vẻ của bọn họ, chẳng lẽ hai người quen nhau sao?
Dẫu sao không phải ai cũng có thể động vào người đứng bên cạnh anh ta.
“Hai người quen nhau à?” Tần Vũ Phi hỏi thẳng.
Giang Nguyễn Nguyễn trả lời không chút do dự: “Không quen! Làm sao tôi có thể quen một người cao cao tại thượng như tổng giám đốc được?”