Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp

Chương 44




Lâm Thành không biết tiểu thư đã có mâu thuẫn gì với bác sĩ Giang.

Thế nhưng anh ta cảm thấy kể từ khi gặp bác sĩ Giang, bầu không khí xung quanh tiểu thư lập tức căng thẳng đến mức đáng sợ.

Tới khi nghe Phó Vi Trữ nói vậy thì anh ta càng rùng mình hơn, nhanh nhẹn đồng ý: “Vâng, tôi sẽ đi làm ngay.”

Nói xong, anh ta đứng dậy rời đi.

Lúc này Phó Vi Trữ đã trở thành người duy nhất còn lại ngồi trong quán cà phê.

Nghĩ đến thái độ lúc sáng của Lệ Bạc Thâm và khí chất sắc sảo của Giang Nguyễn Nguyễn, Phó Vi Trữ vô thức cảm thấy hoảng sợ.

Cho dù Lệ Bạc Thâm muốn chấm dứt hôn ước với cô ta có phải vì Giang Nguyễn Nguyễn hay không thì hai người này cũng đã từng kết hôn. Hơn nữa, cô ta cũng không rõ thái độ của Lệ Bạc Thâm đối với người phụ nữ đó là gì…

Nếu chuyện này còn kéo dài nữa, cô ta không dám tưởng tượng mọi chuyện sẽ diễn ra thế nào đâu.

Cô ta không thể đợi thêm được nữa!

Cùng lúc đó tại Tập đoàn Lệ thị.

“Thiếu gia, tôi đã tìm được thông tin của người đàn ông đi cùng cô Giang tối qua.”

Lộ Khiêm đi vào phòng, đứng cung kính nói chuyện trước mặt Lệ Bạc Thâm.

Nghe vậy, Lệ Bạc Thâm buông công việc đang làm xuống, nghĩ đến Giang Nguyễn Nguyễn và bóng lưng người đàn ông xa lạ cùng rời đi đêm qua, sắc mặt hơi trầm xuống: “Là người nào?”

“Người đàn ông kia tên là Cố Vân Xuyên, là người phụ trách của sở nghiên cứu VR, trước đó cụ ông Tần gia cũng có tìm anh ta khám bệnh.”

Lộ Khiêm phát giác áp suất không khí trong văn phòng đã giảm xuống, giọng nói trở nên rất thận trọng: “Mặt khác, tôi còn điều tra được hiện tại Cố Vân Xuyên vẫn còn độc thân, Giang tiểu thư và anh ta… Chắc không có quan hệ đặc biệt gì, tính ra Giang tiểu thư cũng học y, có lẽ hai người quen biết ở trường.”

Nghe thấy khả năng này, sắc mặt Lệ Bạc Thâm hơi dịu lại: “Trừ những cái đó ra, còn tra được gì khác không?”

Lộ Khiêm lộ ra vẻ mặt hơi khó xử: “Trước mắt chúng tôi chỉ tra được nhiêu đó thông tin, phía Giang tiểu thư chúng tôi chỉ biết cô ấy vừa về nước, những chuyện và tung tích khi cô ấy ở nước ngoài thì nhất thời chưa tra được gì.”

Lệ Bạc Thâm cau mày lại, cảm thấy hơi bất mãn, nhưng nếu đã không tra được thì hắn hỏi tiếp cũng không có tác dụng, sau đó hắn đột nhiên nhắc tới cụ Tần: “Hiện giờ sức khỏe ông nội Tần thế nào rồi?”

Lộ Khiêm đang muốn nhận lỗi nói mình làm việc không tốt, lại nghe thiếu gia dời đề tài đi thì lập tức nhẹ nhàng thở ra, nói: “Tình hình phía Tần lão không mấy lạc quan, Tần gia gần như mời khắp các danh y trong ngoài nước, đều bó tay trước bệnh tình của Tần lão.”

Lệ Bạc Thâm khẽ gật đầu: “Giúp tôi từ chối toàn bộ hoạt động vào tối ngày mai, tối mai tôi đi thăm cụ Tần.”

“Vâng.” Lộ Khiêm đáp lại, chờ một lát thấy thiếu gia không còn gì sai bảo thì mới quay người lui ra ngoài.



Giang Nguyễn Nguyễn và Cố Vân Xuyên vừa trở lại sở nghiên cứu thì lập tức liên lạc với từng nhà cung cấp dược liệu ở Hải Thành.

Bởi vì dược liệu cung ứng không đủ nên rất nhiều hạng mục trong sở nghiên cứu còn đang gác lại, nếu tiếp tục như vậy sẽ tạo thành tổn thất càng ngày càng lớn.

Chuyện tìm kiếm đối tác cung ứng dược liệu không thể kéo dài thêm nữa.