Giang Nguyễn Nguyễn ngước mắt lên nhìn về phía trước, kết quả là ánh mắt cô và Phó Vi Trữ lại chạm vào nhau.
Trong lòng Giang Nguyễn Nguyễn thở dài, thầm nghĩ đúng là sợ cái gì thì cái đó liền đến.
Phó Vi Trữ kinh ngạc đến mức mở to hai mắt, trong giọng nói đầy kích động cũng pha chút sắc bén: “Cô…Giang Nguyễn Nguyễn? Tại lại là cô!”
Không phải cô ta đã sớm biến mất rồi sao?
Tại sao bây giờ cô ta lại xuất hiện ở đây?
Nhìn thấy phản ứng của Phó Vi Trữ, Cố Vân Xuyên và Lâm Thành đều kinh ngạc.
Cố Vân Xuyên căn cứ vào việc đối phương là đối tác nên thân thiện hỏi: “Phó tổng, cô quen bác sĩ Giang của chúng tôi sao?”
Vẻ mặt của Phó Vi Trữ lại thay đổi: “Bác sĩ Giang?”
“Vị này chính là tổng phụ trách của viện nghiên cứu chúng tôi, Giang Nguyễn Nguyễn. Cô ấy biết hôm nay là ngày chúng ta ký hợp đồng, nên đặc biệt cùng tôi tham gia buổi ký hợp đồng này. Sự có mặt của cô ấy cũng chính là thành ý của viện nghiên cứu chúng tôi.”
Sắc mặt của Phó Vi Trữ ngày càng khó coi hơn.
Cô ta chỉ muốn biết rốt cuộc Giang Nguyễn Nguyễn trở về từ khi nào thôi!
Sáng nay, là lần đầu tiên trong suốt sáu năm qua Lệ Bạc Thâm đề cập với cô ta về việc chuyện chấm dứt hôn ước. Lẽ nào chuyện này có liên quan đến Giang Nguyễn Nguyễn?
Có khi nào…Hắn đã biết tin Giang Nguyễn Nguyễn trở về rồi không?
Thậm chí bọn họ đã gặp nhau rồi?
Phó Vi Trữ càng nghĩ càng cảm thấy bất an, nhìn Giang Nguyễn Nguyễn trước mặt với vẻ mặt âm trầm bất định.
So với cô ta, vẻ mặt Giang Nguyễn Nguyễn bình tĩnh hơn nhiều, như thể đây là lần đầu tiên cô gặp Phó Vi Trữ vậy.
Cô cau mày mà c ắn môi dưới, hỏi thẳng: “Phó tổng, cô còn muốn đàm phán tiếp về việc hợp tác giữa chúng ta hay không?”
Nghe thấy giọng nói của cô, Phó Vi Trữ liền thu hồi dòng suy nghĩ ấy lại, yên lặng nhìn cô vài giây. Sắc mặt của cô ta cũng trở nên lạnh lùng, ánh mắt cũng lộ vẻ nghiền ngẫm: “Đương nhiên rồi, vì bản hợp đồng này mà bác sĩ Cố đã phải làm việc với chúng tôi rất lâu, đương nhiên là tôi cũng không thể nào làm lãng phí công sức của anh ấy được.”
Vừa nói xong, cô ta liền gọi người phục vụ tới và gọi thêm bốn tách cà phê nữa.
Trong lúc chờ cà phê, Phó Vi Trữ dùng ánh mắt u ám quét qua người Giang Nguyễn Nguyễn một lần.
Tuy bản thân cô ta không muốn thừa nhận nhưng sáu năm trôi qua, Giang Nguyễn Nguyễn đã thay đổi rất nhiều.
Hiện giờ cô chỉ ngồi nguyên một chỗ nhưng cũng toát ra vẻ sắc sảo khác hẳn với con người cẩn thận dè dặt trước đây. Nhan sắc và cả khí chất của cô gần như lấn át cô ta hẳn một cái đầu.
Còn cô ta thì sao!
Sáu năm trôi qua, vẫn không thể nắm giữ được người đó trong tay. Hiện tại niềm hy vọng ấy lại càng mong manh hơn.
Ý thức được điều này, hai bàn tay mà Phó Vi Trữ đặt dưới thành bàn nắm chặt thành quyền, trong lòng tràn ngập sự ghen tị.
“Tôi rất muốn hợp tác với quý công ty nhưng có điều là giá cả mà chúng ta bàn bạc trước đó, tôi nghĩ giờ nó đã không còn nữa rồi. Đúng lúc hôm nay tổng phụ trách của viện nghiên cứu là bác sĩ Giang cũng tới đây, tôi hy vọng chúng ta có thể đàm lại vấn đề giá cả.”
Phó Vi Trữ nở nụ cười chuyên nghiệp nhưng ánh mắt lại tràn ngập sự lạnh lùng.