Nói xong, Giang Nguyễn Nguyễn hung tợn trừng hắn một cái, không quay đầu lại mở cửa chạy ra ngoài.
Ngoài cửa, Lộ Khiêm trừng trị mấy tên nhãi nhép xong thì đứng ngay cửa phòng để giữ cửa cho thiếu gia, đột nhiên nhìn thấy Thiếu phu nhân cũ chạy ra khỏi đó thì sững sờ mấy giây mới phản ứng lại, vội vàng vào xem tình trạng của thiếu gia nhà mình.
Vừa vào cửa liền nhìn thấy trong bóng tối, thiếu gia đang đứng trong một góc cách cửa không xa, đầu nghiêng qua một bên, mặt hơi đỏ, bờ môi còn đang chảy máu, khí thế quanh người hung ác đến mức như hiện thực hóa.
“Thiếu gia, ngài… Không sao chứ?” Lộ Khiêm run rẩy, cẩn thận tiến lên quan tâm hỏi.
Sắc mặt Lệ Bạc Thâm âm u, đưa tay chạm vào mặt mình, lại dùng ngón cái cọ qua khóe miệng một cái, đầu ngón tay lập tức ướt át.
Người phụ nữ này cũng cắn mạnh lắm, vẫn hung ác y như trước kia.
Nhìn vết máu trên đầu ngón tay, Lệ Bạc Thâm nghiến răng nghiến lợi đáp: “Không có gì.”
Nói xong, hắn nhấc chân đi ra khỏi phòng.
Giang Nguyễn Nguyễn, cô cứ việc chạy! Nếu đã về Hải Thành tôi cũng muốn xem cô còn chạy đến đâu!!!
Lúc đi ra cửa, tên say vừa rồi và thủ hạ của gã còn ngã trên mặt đất, ôm bụng không ngừng kêu r3n.
Lệ Bạc Thâm lạnh lùng nhìn lướt qua đám người trên đất, quay qua ra lệnh cho Lộ Khiêm: “Cái tay nào chạm qua cô ta thì phế tay đó cho tôi.”
Lộ Khiêm phát giác áp suất quanh người thiếu gia nhà mình rất thấp, vội cúi đầu không chút do dự nhận lệnh: “Vâng!”
Lệ Bạc Thâm không nói tiếp mà trực tiếp quay người rời đi.
Sau khi đi ra khỏi phòng, Giang Nguyễn Nguyễn không biết đi đâu, đành phải trốn lên cầu thang.
Cô dựa vào tường há to miệng thở phì phò, không quên đưa tay chạm vào đôi môi vừa bị hôn, trên đó như còn vươn lại nhiệt độ của hắn.
Một lát sau, Giang Nguyễn Nguyễn tự giễu rũ mắt xuống.
Nhiều năm đã qua, cô cho là mình đã không còn cảm giác với Lệ Bạc Thâm, lại không ngờ chỉ một lần gặp mặt mà trái tim cô đã bị người đàn ông này dễ dàng đảo loạn.
Hoãn lại một lát, đợi đến khi cảm xúc ổn định lại, Giang Nguyễn Nguyễn mới về phòng lần nữa.
Các nhân viên bên trong đang quẩy rất hăng say, thấy cô đến chỉ hơi giảm xuống một chút.
Cố Vân Xuyên thấy trạng thái của cô có vẻ không giống với lúc rời đi thì lập tức cau chặt mày lại: “Sao đi lâu như thế? Xảy ra chuyện gì sao? Cô… nhìn có chút không ổn?”
Giang Nguyễn Nguyễn như không có việc gì mà cười lắc đầu: “Không có gì, tôi gọi điện thoại cho con trai thôi.”
Nói xong, cô trực tiếp ngồi xuống, không để Cố Vân Xuyên có cơ hội hỏi tiếp.
Cô rời đi thật sự hơi lâu, trở về không được bao lâu thì mọi người đã ăn uống sắp xong. Giang Nguyễn Nguyễn cũng không có tâm tình nên trực tiếp bảo mọi người giải tán.
Mọi người cùng đi xuống lầu, các nhân viên lần lượt tạm biệt Giang Nguyễn Nguyễn và Cố Vân Xuyên. Sau khi họ rời đi, chỉ còn lại hai người.
Cố Vân Xuyên ôn hòa đề nghị: “Không ngại thì tôi đưa cô về. Đêm nay cô uống không ít, tôi cũng không yên lòng.”
Giang Nguyễn Nguyễn khẽ gật đầu, không từ chối: “Làm phiền anh.”
Cô vừa về nước nên chưa kịp mua xe cho mình. Xem ra phải đưa chuyện này vào danh sách quan trọng.