Hắn đang xã giao được một nửa thì cảm thấy phòng quá ngột ngạt, định ra hít thở không khí. Không ngờ lại gặp người phụ nữ này.
—— Giang Nguyễn Nguyễn!!!
Thật sự là cô!
Đôi mắt hắn càng lúc càng thâm trầm, vừa định nói cái gì liền thấy cô nâng chân muốn chạy. Lệ Bạc Thâm cau chặt mày lại, bước nhanh về phía trước giơ tay nắm lấy cổ tay cô. . Truyện Cung Đấu
Bên tai Giang Nguyễn Nguyễn là tiếng tim đập nổi trống của mình, cũng không biết hắn đuổi tới từ lúc nào, không kịp chuẩn bị đã bị giữ chặt, cả người cứng lại tại chỗ, trong đầu hỗn loạn.
“Giang Nguyễn Nguyễn!” Tiếng nói mang theo lửa giận của hắn nổ vang bên tai cô: “Cô còn muốn trốn đi đâu!”
Lúc này Giang Nguyễn Nguyễn mới lấy lại tinh thần, vô thức tránh hai lần. Phát giác động tác của cô, lực siết trên tay bỗng tăng lớn.
“Thả tôi ra!” Cô từ bỏ giãy giụa, kiên trì quay người lại, cắn răng nhìn thẳng vào mắt hắn.
“Buông ra?” Giọng Lệ Bạc Thâm như nặn ra từ kẽ răng, đôi mắt u ám nhìn chằm chằm vào gương mặt trước mặt.
Sáu năm không gặp, gương mặt này có thêm mấy phần trưởng thành quyến rũ, vẫn xinh đẹp như ngày nào.
Chỉ là không còn ngoan ngoãn dịu dàng như trong trí nhớ của hắn, cũng không vâng dạ nghe lời như trước kia, ngược lại có thêm mấy phần khí thế và lạnh lẽo, thậm chí trong mắt cô còn lộ ra mấy phần xa cách!
Ý thức được điều này, Lệ Bạc Thâm rất tức giận, lạnh lùng mà nhìn Giang Nguyễn Nguyễn, nói ra từng chữ: “Cô cho rằng tôi còn để cô chạy sao?”
Giang Nguyễn Nguyễn run lên bần bật, còn muốn nói cái gì, nhưng Lệ Bạc Thâm căn bản không cho cô cơ hội, chỉ lành lạnh mà ra lệnh cho Lộ Khiêm sau lưng: “Giải quyết đám nhãi nhép này!”
Nói xong, hắn không cho Giang Nguyễn Nguyễn thời gian phản ứng mà trực tiếp nắm lấy cánh tay của cô, sải bước đi vào gian phòng bên cạnh.
Giang Nguyễn Nguyễn ý thức được không ổn, nhưng giãy giụa thế nào cũng không ra, cứ lảo đảo bị hắn túm đi thẳng vào đó.
Trong phòng không có ai, Lệ Bạc Thâm đi vào rồi thuận tay đóng cửa lại.
Trong nhất thời, trong phòng im lặng đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau. Giang Nguyễn Nguyễn nhìn quanh một vòng, không hiểu sao lại cảm thấy nguy hiểm, cô bắt đầu kịch liệt giãy giụa.
“Anh muốn làm gì? Thả tôi ra!”
Một giây sau, cô đã bị hắn không tốn chút sức mà đặt ở góc tường. Thân thể hai người gần như dính chặt vào nhau.
Hơi thở nóng hổi của hắn phà lên bên tai cô, Giang Nguyễn Nguyễn đang giãy giụa lập tức dừng lại, dựa vào tường, cứng đờ cả người, thậm chí còn vô thức thở chậm lại.
Ở khoảng cách này, chỉ cần cô thở hơi mạnh một chút là sẽ chạm vào người trước mặt.
Trong phòng hoàn toàn tĩnh mịch, Giang Nguyễn Nguyễn cắn chặt răng, đầu óc rối loạn.
Mặc kệ đã trôi qua bao lâu, áp lực mà người đàn ông này mang đến cho cô vẫn mãnh liệt như vậy.
Chỉ là… Quan hệ của hắn sớm đã thay đổi.