Thấy vậy, Tiểu Tinh Tinh yên lặng rũ mắt xuống, buồn bã chơi đùa với các ngón tay.
Thật ra hai cậu bé cũng chú ý tới phản ứng của Tiểu Tinh Tinh. Nhìn thấy dáng vẻ thất vọng của cô bé, trong lòng cũng có chút tiếc nuối.
“Ba không muốn chúng ta, ông ấy có con với người khác, lại còn ức hiếp mẹ. Cô bé lại là con của một người ba tồi, chúng ta không thể nói chuyện với cô bé được. Nếu làm vậy sẽ rất có lỗi với mẹ!”
Triều Triều nắm chặt nắm đấm nhỏ, không biết là đang thuyết phục bản thân hay đang dặn dò em trai mình.
Nghe được lời của anh trai, Mộ Mộ nghiêm túc gật đầu: “Đúng, chúng ta cứ mặc kệ cô bé đi!”
Kết quả là hai đứa nhóc ngồi thẳng lưng trong lớp, không nhìn sang Tiểu Tinh Tinh nữa.
Tiểu Tinh Tinh bị phớt lờ, không dám nhìn lén hai người nữa.
Sau giờ học, có rất nhiều bạn nhỏ đến chơi cùng với hai cậu bé, khen ngợi vẻ ngoài đẹp trai và tặng đồ chơi cho hai cậu bé.
Mộ Mộ vui vẻ và hoạt bát, rất hay cười và hòa đồng với các bạn trong lớp.
Triều Triều lịch sự, ổn trọng và thân thiện.
Tiểu Tinh Tinh ở một bên nhìn thấy hai cậu bé đang cười, cô bé lấy hết can đảm muốn đi tới chào bọn họ.
Thế nhưng các bạn nhỏ đã vây quanh và thậm chí còn đẩy cô bé ra khỏi chỗ ngồi.
Thậm chí còn có một cô bé có ý xấu đẩy cô bé ra và nói: “Con nhóc câm tránh ra! Tranh gì mà tranh! Đã không nói được thì đừng đến góp vui làm gì!”
Tiểu Tinh Tinh bị đẩy bất ngờ nên cô bé bị mất thăng bằng và ngã về phía sau.
Những người ở phía sau đều né tránh, không một ai đưa tay ra giúp đỡ.
Trong cơn hoảng loạn, Tiểu Tinh Tinh cố nắm lấy chiếc bàn bên cạnh nhưng không được. Cô bé ngã xuống, đôi bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn bị va mạnh vào cạnh bàn.
Đau quá…
Tiểu Tinh Tinh ngã xuống đất, hai mắt đỏ hoe, lông mày hơi nhíu lại.
Các bạn cùng lớp chỉ đứng nhìn, thậm chí còn có một vài cô bé che miệng cười khúc khích đầy vẻ hả hê.
Bình thường, Tiểu Tinh Tinh luôn thu mình lại. Cô bé không nói được nên có rất ít người đến kết bạn với cô bé.
Có điều, cô bé trông giống như một con búp bê. Tuy các bạn nữ không thích cô bé nhưng có rất nhiều bạn nam thích cô bé. Bọn họ đều chăm sóc cô bé rất tốt và coi cô bé như một công chúa nhỏ.
Ngày thường, các bạn nam hay nhảy nhót trở nên lễ phép khi ở trước mặt cô bé nên các bạn nữ khác đương nhiên không thích cô bé.
Đặc biệt là Điềm Điềm, người vừa đẩy Tiểu Tinh Tinh. Lúc nào có cơ hội, cũng đều bắt nạt cô bé.
Khi bị ngã, Tiểu Tinh Tinh cảm thấy vô cùng đau đớn và tủi nhục. Cô bé vô thức xoa xoa bàn tay nhỏ bé của mình, đôi mắt đỏ hoe.
Cô bé sụt sịt, đứng dậy khỏi mặt đất. Sau đó, cô bé lấy ra một cuốn sổ nhỏ trên bàn và bắt đầu viết từng nét một.
Bọn trẻ không hề ngạc nhiên.
Con nhóc câm này không nói được nên thường giao tiếp với bọn họ bằng cách viết vào một cuốn sổ nhỏ.
Thế nhưng vì có rất ít người chơi cùng với cô bé nên cuốn sổ nhỏ này ít khi xuất hiện.