Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp

Chương 22




Mặc dù không phải chủ tịch hay tổng giám đốc nhưng cô vẫn kiếm được rất nhiều tiền trong suốt nhiều năm nhờ khả năng y thuật của mình. Số tiền đó cao hơn nhiều so với giá trị tài sản ròng mà trường yêu cầu.

Sau khi kiểm tra hết tài liệu của cô, thái độ của hiệu trưởng trở nên tôn trọng hơn nhiều: “Cô Giang, tôi sẽ lo liệu thủ tục nhập học cho con của cô. Mời cô ký vào đây.”

Giang Nguyễn Nguyễn ký tên.

Ngay sau đó, hiệu trưởng gọi một giáo viên có vẻ ngoài hiền lành đến nhờ đưa hai bé vào lớp để làm quen với môi trường và các bạn cùng lớp.

Hai đứa nhỏ vẫy tay chào Giang Nguyễn Nguyễn rồi đi theo giáo viên.

Nhìn bóng dáng hai đứa nhỏ biến mất ở góc tường, Giang Nguyễn Nguyễn đứng dậy chào tạm biệt hiệu trưởng.

Không giống như các bậc cha mẹ khác, cô rất yên tâm về hai đứa nhỏ.

Từ khi còn bé, hai đứa nhỏ đã được cô đưa đến viện nghiên cứu. Lớn lên giữa chỗ đông người nên hai đứa không hề sợ người lạ chút nào và khả năng thích ứng với môi trường cũng rất nhanh.

Đối với các môn học ở trường mẫu giáo, chúng không hề khó đối với hai thiên tài nhỏ bé.

So với việc lo bị bắt nạt ở trường mẫu giáo, Giang Nguyễn Nguyễn càng lo lắng hai đứa nhóc sẽ bắt nạt những đứa trẻ khác.

Dù sao các nhân tài trong viện nghiên cứu đều bị hai đứa trêu chọc.

Ở bên này, hai cậu bé được giáo viên dẫn đi luôn tò mò nhìn xung quanh dọc đường.

Cho đến khi bước vào lớp, giáo viên thân thiện giới thiệu với các bạn trong lớp: “Các em, hai bạn này là học sinh mới của lớp chúng ta. Các em hãy chào đón hai bạn nhé!”

Những đứa trẻ bên dưới tò mò nhìn hai cậu bé.

Hai cậu bé cũng thoải mái một chút, giới thiệu bản thân với các bạn trong lớp.

Tính cách của hai cậu bé rất vui vẻ và dễ thương. Sau phần giới thiệu, các bạn nhỏ phía dưới đều vỗ tay tán thưởng.

Mộ Mộ nhìn xung quanh, đột nhiên ánh mắt dừng ở một điểm nào đó trong đám người như thể phát hiện ra điều gì đó. Cậu bé không nhịn được khẽ kéo quần áo của anh trai mình và nói thầm: “Anh, anh nhìn xem đó có phải là em gái cùng cha khác mẹ của chúng ta không? Em ấy cũng học lớp này!”

Triều Triều nhìn theo tầm mắt của em trai và thực sự nhìn thấy em gái nhỏ mà bọn họ gặp vào ngày hôm qua.

Cậu bé hơi nhíu mày.

Lúc này, Tiểu Tinh Tinh cũng nhìn thấy bọn họ và vỗ tay cùng với các bạn nhỏ khác trong lớp.

Thấy bọn họ đang nhìn mình, trong đôi mắt to ngấn nước của cô bé có chút hưng phấn.

Cô bé không ngờ lại gặp được hai anh em ở đây.

Dù chỉ gặp nhau một lần nhưng không hiểu vì sao cô bé rất thích bọn họ.

Tuy nhiên ngay khi cô bé nhìn bọn họ, Triều Triều và Mộ Mộ đã thu lại ánh mắt.

“Được rồi, hai em xuống ngồi trước đã. Ở đó còn hai ghế trống, hai em có thể ngồi cùng nhau được không?”

Giáo viên chỉ vào hai ghế trống cạnh Tiểu Tinh Tinh.

Triều Triều và Mộ Mộ giật mình nhưng không nói gì, hai cậu bé ngoan ngoãn gật đầu và ngồi xuống.

Nhìn thấy hai anh em đi tới, ánh mắt của Tiểu Tinh Tinh sáng lên, háo hức nhìn bọn họ.

Thế nhưng mặc dù bọn họ ngồi cạnh cô bé nhưng có vẻ như họ không nhận ra và thậm chí còn không thèm chào hỏi với cô bé.