Tịch Mộ Vi lên xe, thở phào nhẹ nhõm: “Đi thôi, cậu không thấy ánh mắt hắn nhìn mình đâu, như thể hắn nhìn thấu mọi thứ vậy…Suýt chút nữa tớ không chịu nổi áp lực mà nói ra hết tất cả.”
Giang Nguyễn Nguyễn cười nói: “Cậu vất vả rồi, chúng ta đi đâu đó ăn nhé? Tớ đãi cậu.”
Tịch Mộ Vi xua tay nói: “Tớ đã gói phần thừa lại rồi. Vào được nhà hàng lớn như vậy khó lắm, phải ăn thật ngon chứ.”
Bốn người trở về biệt thự.
Giang Nguyễn Nguyễn cùng với hai đứa nhỏ vẫn còn đói nên đã chén sạch mọi thứ mà Tịch Mộ Vi gói về.
Ăn tối xong, hai đứa nhỏ lên lầu tắm.
Tịch Mộ Vi nhìn bạn thân đầy ẩn ý: “Tớ có chút không hiểu, tại sao cậu phải trốn tránh Lệ Bạc Thâm? Không phải lúc đó cậu đã đồng ý ly hôn rồi sao? Tại sao bây giờ cậu lại sợ anh ta như vậy? Hơn nữa, tại sao cậu lại đồng ý ly hôn? Cậu cũng không nói chuyện mấy năm trước cho tớ biết, lẽ nào có chuyện gì xảy ra sao?”
Bắt gặp ánh mắt của cô, Giang Nguyễn Nguyễn theo bản năng cụp mắt xuống. Cô do dự một lúc mới bất đắc dĩ kể lại tình huống lúc đó.
“Giang Nguyễn Nguyễn, cậu to gan thật đấy!”
Tịch Mộ Vi không ngờ rằng người bạn thân nhất của mình lại dám hạ thuốc Lệ Bạc Thâm và mang thai hai đứa con của hắn.
Chẳng trách hôm nay mới nghe thấy tên Lệ Bạc Thâm, cô đã quay đầu bỏ chạy!
Giang Nguyễn Nguyễn mím môi dưới, cay đắng nói: “Tớ không muốn hắn biết đến sự tồn tại của Triều Triều và Mộ Mộ. Hơn nữa, khi tớ hạ thuốc hắn, tớ sợ hắn vẫn còn ác cảm. Với thân phận của hắn, chắc chắc hắn sẽ trả thù tớ. Nếu như chỉ có một mình thì có lẽ tớ sẽ không sợ hắn nhưng bây giờ tớ đã có hai đứa nhỏ rồi.”
Nói xong, cô cười tự giễu: “Có lẽ là tớ đã suy nghĩ quá nhiều rồi. Có lẽ hắn không hề để tâm đ ến chuyện đó. Dù sao thì tớ cũng không phải là người quan trọng.”
“Vậy thì không chắc!”
Tịch Mộ Vi cau mày nói: “Tớ nghĩ có khả năng hắn đã nghe thấy tiếng của cậu. Vừa rồi hắn đi vào còn hỏi cậu đâu. Xem ra hắn tới đây để tính toán với cậu!”
Nghe được lời này, Giang Nguyễn Nguyễn hơi sửng sốt, sau đó trong lòng cảm thấy đau đớn.
Quả nhiên đối với hắn, chỉ còn lại hận ý từ đêm hôm đó…
Thấy bạn thân cụp mắt với vẻ cay đắng, Tịch Mộ Vi an ủi cô: “Cậu đừng lo lắng quá, Hải thành rộng lớn như vậy, công việc của hai người cũng không liên quan đến nhau nên nhất định sẽ không gặp lại nhau đâu.”
Giang Nguyễn Nguyễn khẽ gật đầu, trong lòng cũng ôm vận may như vậy.
“Mẹ ơi!”
Đột nhiên âm thanh của Triều Triều và Mộ Mộ lọt vào tai cô.
Giang Nguyễn Nguyễn và Tịch Mộ Vi ngừng nói chuyện và nhìn lên cầu thang.
Hai đứa nhỏ đã tắm xong, tóc vẫn còn ướt, làn da trắng nõn ẩm ướt, mặc đồ ngủ hình con bò đi xuống cầu thang.
Cô bước đến gần hai đứa nhỏ. Hai đứa trẻ ngẩng đầu lên và hỏi: “Hai người đang nói chuyện gì vậy ạ?”
Nhìn thấy bộ dáng đáng yêu của hai đứa nhỏ, trong đầu Tịch Mộ Vi không còn nghĩ được gì khác nữa. Cô ngồi xổm xuống ôm từng đứa một: “Sao các con dễ thương thế nhỉ! Các con về nhà với mẹ nuôi nhé? Mẹ nuôi thích hai đứa quá mất thôi!”
Cô xoa mặt Triều Triều và Mộ Mộ.