Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp

Chương 198




Sau khi đi quanh viện nghiên cứu một vòng và thấy không có chuyện gì quan trọng, cô quyết định trở về nghỉ ngơi để điều chỉnh lại tâm trạng của mình.

Ngay khi cô thu dọn đồ đạc để về thì ngoài cửa chợt vang lên tiếng gõ cửa.

Giang Nguyễn Nguyễn đi tới mở cửa thì thấy ngoài cửa là một bác sĩ có chút danh tiếng trong viện.

“Bác sĩ Giang, may mà cô có mặt ở đây. Nghiên cứu của chúng ta có một công thức xảy ra vấn đề, mọi người nghiên cứu cả buổi sáng vẫn không tìm ra nguyên nhân, phiền cô đến giúp chúng tôi xem thử một chút!”

Nghe vậy, sắc mặt Giang Nguyễn Nguyễn lập tức trở nên nghiêm túc, cô vội vàng trở về thay quần áo thí nghiệm rồi đi theo người đó vào khu vực thí nghiệm.

Sau khi đi vào xem xét mới phát hiện quả thật vấn đề này có chút nghiêm trọng, hơn nữa nó còn nằm trong một dự án tương đối quan trọng của viện, vì thế mà Giang Nguyễn Nguyễn phải tức tốc lao vào nghiên cứu cách giải quyết.

Ai ngờ cuộc nghiên cứu này lại kéo dài đến lúc chạng vạng tối, ngay cả thời gian đón bọn trẻ cũng bị cô quên sạch.

“Bác sĩ Giang, hình như điện thoại của cô đang đổ chuông kìa.” Có người thận trọng nhắc nhở cô.

Nghe vậy Giang Nguyễn Nguyễn mới hoàn hồn lại, lấy điện thoại di động từ trong túi áo thí nghiệm ra nhìn, đến khi nhìn thấy cái tên trên màn hình thì đôi mày của cô không khỏi khẽ chau lại.

Kể từ khi bắt đầu chăm sóc Tiểu Tinh Tinh, cô đã đưa số điện thoại của Lệ Bạc Thâm ra khỏi danh sách đen.

Nhưng mà lúc này hắn gọi đến làm gì?

“Có chuyện gì sao?” Sau khi do dự một lát Giang Nguyễn Nguyễn mới chậm rãi trả lời điện thoại.

Ở đầu bên kia, Lệ Bạc Thâm liếc nhìn thời gian rồi trầm giọng hỏi: “Bây giờ cô đang ở đâu?”

Giang Nguyễn Nguyễn nói: “Trong viện nghiên cứu có một dự án gặp trục trặc, tôi vẫn đang nghiên cứu, có chuyện gì sao?”

Nghe vậy, Lệ Bạc Thâm nhíu chặt lông mày: “Được rồi, trường mẫu giáo vừa gọi điện thoại báo cho tôi là họ không liên lạc được với cô, ba đứa nhỏ vẫn đang chờ người đến đón, nếu cô đang bận thì tôi sẽ đi qua đó.”

Đến đây Giang Nguyễn Nguyễn mới nhớ ra mấy đứa nhỏ vẫn còn ở trường.

Hai đứa nhỏ nhà mình thì không sao, vì chúng đã quen với công việc bận rộn của cô, thỉnh thoảng sẽ đến đón chúng muộn.

Vấn đề ở đây là Tiểu Tinh Tinh, con bé chỉ mới chuyển biến tốt thôi, cô sợ vì chuyện này mà con bé lại xảy ra chuyện nữa.

Nghĩ đến đây, trong lòng Giang Nguyễn Nguyễn thầm cảm thấy vô cùng áy náy: “Thật xin lỗi, vừa rồi tôi bận nghiên cứu nên không nghe thấy, hay là vẫn để tôi đến đón chúng đi?”

Lệ Bạc Thâm đã lấy áo khoác và bước vào thang máy: “Không cần, hai chúng ta ai đi cũng được, dù sao giờ cô cũng đang bận mà.”

Giang Nguyễn Nguyễn vẫn muốn nói gì đó, nhưng hắn đã cúp điện thoại.

Giang Nguyễn Nguyễn nhìn cuộc gọi đã tắt máy, do dự một chút rồi mới cất điện thoại đi, tiếp tục nghiên cứu.

Vừa hay việc nghiên cứu của cô cũng cần thêm một chút thời gian nữa, nếu Lệ Bạc Thâm có thể đến đón thì tốt.