Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp

Chương 197




Bây giờ người phụ nữ này còn dám quay lại còn hấp dẫn sự chú ý của Lệ Bạc Thâm, hơn nữa còn dùng bộ dạng cao cao tại thượng như vậy, cô ta thật không biết cô có điểm gì ưu việt hơn người nữa!

Hơn nữa, những năm này Phó Vi Trữ vẫn luôn tận tâm tận lực vì ông nội, sao có thể không bằng Giang Nguyễn Nguyễn được chứ?

Cùng lắm chỉ là một cái tiểu tam mà dám nói cô là người không có giáo dục!

Nhìn thấy vẻ mặt tức giận của cô ta, Tần Vũ Trì trừng mắt với cô ta một cái rồi nhanh chóng đuổi theo Giang Nguyễn Nguyễn.

“Bác sĩ Giang!”

Nghe thấy giọng nói phía sau, Giang Nguyễn Nguyễn dừng lại, quay đầu nhìn Tần Vũ Trì đang bước nhanh về phía mình.

Giang Nguyễn Nguyễn khó hiểu nhìn anh ta: “Có chuyện gì vậy?”

Mặt mũi Tần Vũ Trì tràn đầy áy náy: “Tôi đến đây thay mặt em gái tôi xin lỗi cô. Không biết con bé bị cái gì mà nói chuyện như ăn phải thuốc súng vậy, những gì nó nói ra không được dễ nghe cho lắm. Mong cô đừng để bụng những lời nói đó.”

Giang Nguyễn Nguyễn bình tĩnh mỉm cười nói: “Đừng lo lắng, tôi sẽ không để bụng đâu, mấy lời nói đó không ảnh hưởng gì đến việc tôi xem bệnh cho ông cụ.”

“Tôi không có ý đó…” Tần Vũ Trì cảm thấy có chút bất lực.

Chẳng qua là anh ta có chút ngưỡng mộ vị bác sĩ này, nghĩ rằng cô rất đáng để kết giao, nhưng không ngờ rằng dù anh ta có nói gì đi chăng nữa, Giang Nguyễn Nguyễn vẫn sẽ kéo về vấn đề chữa trị cho ông cụ.

“Còn có chuyện gì sao?” Giang Nguyễn Nguyễn không có tâm tình trò chuyện nên lễ phép hỏi một câu.

Tần Vũ Trì biết cô không muốn ở lại thì đành nói: “Không có việc gì, cô đi đường cẩn thận.”

Giang Nguyễn Nguyễn gật đầu đáp ứng rồi quay người lên xe.

Nhìn xe của Giang Nguyễn Nguyễn rời đi, Tần Vũ Trì xoay người đi vào biệt thự.

Tần Vũ Phỉ đang ngồi trên ghế sofa uống trà với khuôn mặt trống rỗng, khi thấy anh ta đi vào, cô ta nâng mí mắt lên liếc nhìn một cái rồi lại thu hồi ánh mắt.

Nhìn thấy dáng vẻ của em gái, sắc mặt Tần Vũ Trì trầm xuống: “Em nhìn lại em đi. Rốt cục bác sĩ Giang đã đắc tội em lúc nào mà mỗi lần em nhìn thấy cô ấy đều phải giương cung bạt kiếm như vậy chứ? Cô ấy là ân nhân chữa bệnh cho ông nội đấy!”

Nghe vậy, Tần Vũ Phỉ nhìn anh trai mình một cách không tán thành: ” n nhân? Không phải chúng ta cũng đã cho cô ta lợi ích mà cô ta muốn rồi sao, chuyện này chỉ là trao đổi đồng giá mà thôi.”

Nói xong, cô ta lại bày vẻ mặt không vui chất vấn: “Anh hai, sao anh phải nói giúp cô ta chứ, không lẽ anh cũng bị cô ta lừa gạt rồi hả? Anh hỏi em cô ta đắc tội em lúc nào à, em cũng muốn hỏi ngược lại anh, cô ta đã cho anh uống bùa mê thuốc lú gì rồi đó?”

Tần Vũ Trì nghiêm mặt trừng mắt nhìn cô ta: “Em đừng nói nhảm! Chuyện giữa bác sĩ Giang và anh Thâm là chuyện riêng tư giữa hai người bọn họ, chúng ta không có quyền đào sâu vào, sau này em bớt nhắc lại chuyện đó đi!”

Tần Vũ Phỉ thấy anh trai tức giận nên mới miễn cưỡng ngậm miệng không nói nữa dù trong lòng vẫn không phục.

……

Giang Nguyễn Nguyễn thật sự không muốn để mấy lời nói của Tần Vũ Phỉ trong lòng, nhưng ít nhiều gì cô vẫn bị những lời này ảnh hưởng, mãi cho đến khi vào viện nghiên cứu, tâm trạng của cô vẫn có chút sa sút.