Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp

Chương 186




Giang Nguyễn Nguyễn nghĩ một lúc lâu vẫn không nghĩ ra được đáp án, nhưng lại khiến bản thân buồn bực.

Sau khi tắm xong cho Tiểu Tinh Tinh, Giang Nguyễn Nguyễn bế đứa nhỏ nằm xuống giường rồi, trong lòng vẫn còn nghi ngờ.

Thấy có vẻ cô đang suy nghĩ chuyện gì đó, Tiểu Tinh Tinh chậm rãi chui vào vòng tay cô, đưa ánh mắt đầy lo lắng nhìn cô.

Đối diện với đôi mắt trong veo của cô bé, Giang Nguyễn Nguyễn chậm rãi gạt bỏ suy nghĩ của mình, giơ tay ôm chằm lấy cô bé.

Cảm nhận cơ thể nhỏ bé mềm mại trong vòng tay mình, trái tim cô càng lúc càng mềm mại hơn, cuối cùng cô đã giải quyết được vấn đề đang vướng mắc trong lòng.

Mặc kệ mẹ ruột của Tiểu Tinh Tinh là ai, mặc kệ hiện tại Lệ Bạc Thâm và Phó Vi Trữ có quan hệ gì.

Những chuyện này đều không liên quan gì đến cô.

Lẽ ra cô và Lệ Bạc Thâm vốn dĩ là người xa lạ, nhưng vì Tiểu Tinh Tinh bọn họ mới dính líu đến nhau, chỉ vậy thôi.

Suy nghĩ quá nhiều cũng chỉ mang lại thêm rắc rối cho mình thôi.

Cùng lúc đó, tại biệt thự nhà họ Lệ.

Tống Viện và Lệ Chính Đình vốn đang chuẩn bị nghỉ ngơi thì đột nhiên nghe thấy tiếng chuông cửa nên đã vội vàng chạy tới mở cửa.

Vừa mới mở cửa ra đã nhìn thấy khuôn mặt hối lỗi của Phó Hồng Tín và Trịnh Lâm ở cửa ra vào, còn có Phó Vi Trữ với đôi mắt đỏ hoe đứng ở đằng sau họ. .

||||| Truyện đề cử: Hổ Tế |||||

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Nhìn thấy bộ dạng của ba người bọn họ, Tống Viện nghi ngờ hỏi.

Trịnh Lâm quay người lại trừng mắt nhìn Phó Vi Trữ.

Đôi mắt Phó Vi Trữ đỏ hoe, trên mặt tràn đầy hối hận, giọng nói có chút khàn khàn: “Dì, con là đến xin lỗi.”

Nghe vậy, Tống Viện cảm thấy càng khó hiểu hơn, kế tiếp liền dẫn ba người tới ngồi xuống bên ghế sofa, bảo giúp việc rót trà cho họ, sau đó nói: “Đã xảy ra chuyện gì? Tại sao con phải đến xin lỗi?”

Phó Vi Trữ cúi đầu không dám nhìn bà: “Sáng hôm qua, lúc dì đưa Tinh Tinh lên xe con, con còn cho rằng Tiểu Tinh Tinh sẽ ngoan ngoãn để con đưa đến trường mẫu giáo nhưng không ngờ, trên đường đi, Tinh Tinh lại làm ầm ĩ đòi xuống xe, thậm chí còn muốn mở cửa xe mà không quan tâm đ ến sự an toàn của bản thân, con đã cố gắng thuyết phục con bé nhiều lần nhưng con bé vẫn không chịu nghe, cuối cùng, con thực sự có chút nóng nảy nên đã dừng xe lại và đánh con bé vài cái.”

Sau khi nghe thấy cô ta đã ra tay với Tiểu Tinh Tinh, vẻ mặt của Tống Viện và Lệ Chính Đình lập tức tối sầm lại.

Kế tiếp, Phó Vi Trữ lại bày vẻ khóc lóc giải thích: “Con thực sự không cố ý làm như vậy, ngàn sai vạn sai đều là con sai, lẽ ra con không nên làm vậy với con bé. Tiểu Tinh Tinh đáng yêu như vậy mà con lại nhất thời nóng giận ra tay với con bé, bây giờ nghĩ lại con chỉ hận không thể tự tát mình hai cái. Ước gì lúc đó bản thân con kiên nhẫn hơn một chút nữa là tốt rồi.”

Nhìn thấy cô ta hối hận như vậy, vẻ mặt Tống Viện có vẻ dịu đi một chút: “Nếu con đã biết sai rồi thì tới tìm chúng ta cũng vô dụng thôi, con nên đi xin lỗi Tiểu Tinh Tinh. Sau này tuyệt đối đừng tái phạm nữa!”

Trên mặt Phó Vi Trữ hiện lên một vẻ khó xử: “Dì, con cũng nghĩ vậy, nhưng Bạc Thâm đã phát hiện ra chuyện này và Bạc Thâm rất tức giận……”

“Bạc Thâm tức giận là đúng. Con nên nói chuyện đàng hoàng nó.” Tống Viện khẽ cau mày và cảm thấy Phó Vi Trữ làm như vậy là đã đi quá xa.

Lời vừa dứt, bà lại nhìn thấy vẻ mặt Phó Vi Trữ càng thống khổ hơn trước.