Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp

Chương 182




Giang Nguyễn Nguyễn khó hiểu nhìn theo ánh mắt của bọn họ thì nhìn thấy Tiểu Tinh Tinh đang nghẹn ngào khóc lóc, thân thể nhỏ bé co giật nhưng lại không phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Đây là lần đầu tiên Giang Nguyễn Nguyễn tận mắt nhìn thấy cô bé khóc kể từ khi chứng bệnh tự kỷ tái phát đến nay, hơn nữa cô bé còn khóc lóc dữ dội như vậy làm cô không khỏi lo lắng: “Sao con lại khóc? Con bị dọa sợ à?”

Nói xong, cô ngồi xổm trước mặt Tiểu Tinh Tinh, tiếp theo đó cô giơ tay lau nước mắt cho cô bé.

Tiểu Tinh Tinh khóc nhào vào lòng cô, nhìn chằm chằm vào cánh tay bị thương của cô, mà nức nở không ngừng.

Nhìn thấy cô bé chủ động lao vào trong ngực mình, Giang Nguyễn Nguyễn có chút kinh hãi, sau đó lại vui mừng khôn xiết.

Hành động này của cô bé giống hệt như trước đây nhìn thấy cô bé, sẽ chủ động lao vào vòng tay của cô.

Mặc dù đang khóc nhưng xem ra đã có phản ứng.

Nghĩ đến đây, Giang Nguyễn Nguyễn giơ cánh tay không bị thương lên, nhẹ nhàng ôm cô bé vào lòng, thận trọng hỏi: “Tinh Tinh, có phải con đã bình phục lại không? Con có biết dì là ai không?”

Trong ngực cô bé khẽ gật đầu, nhưng vẫn đang nức nở.

Nhìn thấy vậy, hai mắt Triều Triều và Mộ Mộ liền sáng lên, đi tới trước mặt em gái, chỉ vào mặt mình hỏi: “Có nghĩa là em cũng biết chúng ta là ai đúng không?”

Ánh mắt của Tiểu Tinh Tinh h0àn toàn dán vào cánh tay bị thương của Giang Nguyễn Nguyễn, thậm chí cô bé còn không nhìn họ lấy một cái.

Hai đứa nhỏ có chút thất vọng.

Giang Nguyễn Nguyễn phát hiện tâm tình của hai người bọn họ, giơ tay sờ đầu Tiểu Tinh Tinh, nhẹ giọng nói: “Các anh trai cũng ở đây, con có thấy không? Hai ngày nay là hai anh trai vẫn luôn chăm sóc con đó.”

Nghe vậy, Tiểu Tinh Tinh từ trong ngực chậm rãi ngẩng đầu liếc nhìn hai anh trai đứng trước mặt, khẽ gật đầu một cái, rồi nhanh chóng đưa ánh mắt quay lại nhìn Giang Nguyễn Nguyễn.

“Mẹ ơi, em gái nhìn thấy mẹ bị thương, rất lo lắng cho mẹ.” Triều Triều ở bên cạnh giải thích.

Nghe vậy, Giang Nguyễn Nguyễn không khỏi sửng sốt, sau đó liếc nhìn theo tầm mắt của Tiểu Tinh Tinh, quả nhiên, cô bé đang nhìn chằm chằm vào bàn tay bị thương của cô.

Nhận ra điều này, làm trái tim Giang Nguyễn Nguyễn tan chảy, cô vốn tưởng rằng để cô bé khôi phục lại sẽ phải mất rất nhiều thời gian để cố gắng, nhưng không ngờ vì cô bị thương mà cô bé lại tức tốc bước khỏi thế giới của riêng mình như vậy.

“Dì không sao đâu, con đừng lo lắng.” Giang Nguyễn Nguyễn giơ cánh tay bị thương ra trước mặt Tiểu Tinh Tinh để cho cô bé xem.

Tiểu Tinh Tinh nhìn chằm chằm vào nó trong vài giây rồi cẩn thận thổi thổi vết thương.

Trong lòng Giang Nguyễn Nguyễn càng mềm mại hơn, cô sờ sờ đầu cô bé, cười nói: “Cám ơn Tinh Tinh, bây giờ dì không còn thấy đau nữa rồi.”

Lúc này, tiếng nức nở của Tiểu Tinh Tinh bắt đầu chậm lại.

“Dì là bác sĩ, dì rất mạnh mẽ, vết thương này không tính vào đâu cả, để dì đi ra phía trước lấy chút thuốc bôi là sẽ khỏi, con có muốn đi cùng dì không?” Giang Nguyễn Nguyễn đứng lên.

Nghe được lời của cô, cô bé vội vàng gật đầu, nắm lấy vạt áo của cô rồi đi theo cô ra phía trước.

Giang Nguyễn Nguyễn bế cô bé ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách, hai đứa nhỏ nhanh chóng mang hộp thuốc đến cho mẹ rồi ngồi sang bên cạnh đưa ánh mắt trông chờ mẹ tự bôi thuốc cho mình.

Giang Nguyễn Nguyễn nhận lấy hộp thuốc, nói cảm ơn hai đứa nhỏ rồi mới lấy thuốc ra bôi.