Giang Nguyễn Nguyễn thu hồi ánh mắt, đi ra ngoài đóng cửa lại rồi dẫn người xuống lầu.
Sau khi nói thoáng qua tình hình của Tiểu Tinh Tinh, Giang Nguyễn Nguyễn liếc mắt nhìn thời gian, thấy cũng đã muộn rồi nên cô đã chủ động dừng đề tài lại: “Cũng đã muộn rồi anh nên về nghỉ ngơi đi, không cần lo lắng gì cả, tôi sẽ chăm sóc Tiểu Tinh Tinh thật tốt.”
Đôi mắt đen láy của Lệ Bạc Thâm hơi tối sầm lại, khẽ gật đầu, đứng dậy khỏi ghế sofa: “Tôi đã nói chuyện với trường mẫu giáo rồi, nếu cô không ngại chuyện đã xảy ra, cô có thể mang Triều Triều và Mộ Mộ trở về trường học bất cứ lúc nào.”
Giang Nguyễn Nguyễn gật đầu đồng ý: “Còn nữa, tôi nghĩ tình hình của Tiểu Tinh Tinh cũng nên đến trường để hòa đồng với các bạn khác hơn.”
Hơn nữa, trở lại một môi trường quen thuộc cũng có thể giúp ích cho tình trạng của cô bé.
Nói xong, Giang Nguyễn Nguyễn có chút chờ mong câu trả lời của Lệ Bạc Thâm.
Dù sao thì chuyện này vẫn phải cần có sự đồng ý của Lệ Bạc Thâm.
Cô còn nghĩ ít nhất Lệ Bạc Thâm cũng sẽ hỏi lý do, nhưng không ngờ người đàn ông đó cứ im lặng vài giây rồi trầm giọng đáp: “Được, cứ làm theo ý cô đi, không cần phải nói với tôi.”
Với tư cách là mẹ ruột của Tiểu Tinh Tinh, cô hoàn toàn có quyền làm như vậy.
Giang Nguyễn Nguyễn lại hơi bất ngờ, cô cảm thấy Lệ Bạc Thâm đã đặt quá nhiều niềm tin vào mình rồi.
Nhưng mà sau khi nghĩ lại thì cô cảm thấy Lệ Bạc Thâm rất nuông chiều Tiểu Tinh Tinh, có lẽ vì Tiểu Tinh Tinh thích cô cho nên hắn mới giao cô bé cho cô toàn quyền chăm sóc.
Nghĩ đến đây, Giang Nguyễn Nguyễn mới gật đầu: “Được.”
Lệ Bạc Thâm không nói thêm gì nữa, xoay người trực tiếp rời đi.
Sáng sớm hôm sau, Giang Nguyễn Nguyễn đánh thức ba đứa nhỏ dậy thật sớm, thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đưa chúng đi nhà trẻ.
Sau khi cô vừa rời khỏi cửa biệt thự đã thấy có một người đàn ông đứng ở cửa.
“Tôi đã làm phiền cô chăm sóc Tiểu Tinh Tinh rồi, tôi nghĩ mình có thể giúp cô đưa bọn chúng đến trường.”
Giang Nguyễn Nguyễn và hai đứa nhỏ đều sững sờ.
Hai đứa nhỏ quay đầu hỏi ý kiến của mẹ.
Giang Nguyễn Nguyễn nhìn xuống Tiểu Tinh Tinh vẫn đang cầm vạt áo của mình, chỉ hơi do dự một lát rồi cũng bình tĩnh đồng ý.
Bốn người họ ngồi vào chỗ như tối qua.
Triều Triều thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn sang hai người lớn bên cạnh, cảm xúc trong mắt có chút phức tạp.
Cậu bé cảm thấy đáng lẽ mình nên ghét người đàn ông này, người đàn ông này bỏ rơi mẹ rồi còn bắt nạt bọn họ.
Vậy mà không biết tại sao cậu không thể nào khó chịu với ông ấy được.
Suốt dọc đường đi, thỉnh thoảng chỉ có Giang Nguyễn Nguyễn và Mộ Mộ nói chuyện với Tiểu Tinh Tinh, còn hai người còn lại thì im lặng suốt cả chặng đường.
Khi đến trường mẫu giáo, giáo viên nhìn thấy năm người bọn họ đồng thời xuất hiện, vẻ mặt vui mừng nhưng lại có chút xấu hổ: “Mẹ Triều Triều…”
Cho dù lúc trước đuổi học hai đứa nhỏ là lời của Phó Vi Trữ, nhưng giáo viên ít nhiều gì cũng cảm thấy xấu hổ và muốn xin lỗi cô.