Sau một lúc lâu, hắn chậm rãi gạt bỏ suy nghĩ của mình, mạnh mẽ nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của người phụ nữ đó, dùng khuôn mặt bình tĩnh hỏi từng chữ một: “Tôi nói Tiểu Tinh Tinh là con của Phó Vi Trữ lúc nào chứ?”
Cổ tay Giang Nguyễn Nguyễn đau nhức, nhưng sự chú ý của cô lại bị lời nói của hắn hấp dẫn, trong lòng tràn đầy kinh ngạc.
Tiểu Tinh Tinh không phải con của Phó Vi Trữ!
Chẳng trách mỗi lúc Tiểu Tinh Tinh bị bệnh, chưa bao giờ nhìn thấy bóng dáng của Phó Vi Trữ.
Nhưng mà… Theo như cô thấy thì ngoại trừ Phó Vi Trữ, xung quanh Lệ Bạc Thâm không có người phụ nữ nào khác.
Nếu vậy thì mẹ của Tiểu Tinh Tinh còn có thể là ai chứ?
Cô suýt nữa đã cất tiếng hỏi.
“Mẹ!” Giọng nói hai đứa nhỏ bất ngờ truyền đến từ nơi cách đó không xa: “Con tìm thấy mẹ rồi!”
Tiếng nói vừa dứt, hai đứa nhỏ cùng nhìn thấy người đàn ông đứng đối diện mẹ, người đang nắm cổ tay mẹ.
Thấy vậy, hai đứa nhỏ liếc nhìn nhau, vội vàng nhấc đôi chân ngắn ngủn chạy đến bên cạnh mẹ.
“Mẹ, mẹ đừng sợ, chúng con sẽ bảo vệ mẹ!” Mộ Mộ giang hai tay đứng trước mặt Giang Nguyễn Nguyễn, nhưng cậu bé vừa ngước mắt lên liền sững sờ khi nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông này.
Triều Triều cũng bước đến bên cạnh nắm lấy tay mẹ, ngước mắt lên dữ tợn nhìn người đối diện.
Thấy thật sự là Lệ Bạc Thâm, khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu đột nhiên căng thẳng, mím miệng, đi tới trước mặt Lệ Bạc Thâm không nói lời nào, dùng hết sức bình sinh đẩy mạnh hắn một cái: “Buông mẹ con ra! Chú định làm gì mẹ con hả!”
Nhìn thấy dáng vẻ khó chịu của cậu bé, Lệ Bạc Thâm nhíu mày buông tay cô ra, trầm giọng giải thích: “Chú chỉ muốn nhờ mẹ con giúp một việc, chú không muốn làm gì cô ấy hết.”
Triều Triều vẫn nhìn chằm chằm vào hắn với vẻ mặt cảnh giác.
Mộ Mộ quay đầu lại, nắm lấy tay mẹ lắc lắc: “Mẹ, mẹ không sao chứ? Ông ấy bắt nạt mẹ hả? Hai anh em con sẽ bảo vệ mẹ!”
Giang Nguyễn Nguyễn vẫn chưa hồi kịp hoàn hồn, lúc nghe được lời nói của Mộ Mộ thì cô lơ đãng lắc đầu: “Không có.”
Nhìn thấy mẹ mơ màng như vậy thì Mộ Mộ tức giận trừng mắt nhìn người đàn ông đối diện.
Cha thật xấu xa, bắt nạt chúng còn chưa nói, giờ còn thừa lúc chúng không có mặt mà bắt nạt mẹ nữa!
Khi lớn lên cậu nhất định phải trút giận cho mẹ!
Nhất thời, bầu không khí giữa mấy người có chút cứng ngắc.
Mặc dù Tịch Mộ Vi cũng không hài lòng với Lệ Bạc Thâm, nhưng cô ấy vẫn là người duy nhất còn bình tĩnh ở đây, biết đây không phải là nơi để nói chuyện, cô bước lên phía trước kéo Triều Triều về rồi nói với mấy người họ: “Có chuyện gì ra ngoài hẳn nói.”
Nói xong, cô ấy nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Giang Nguyễn Nguyễn: “Sợ thì đừng chơi nữa, chúng ta cùng nhau đi ra đi.”
Lúc này Giang Nguyễn Nguyễn mới tỉnh táo lại, không nhìn người đối diện, cô im lặng gật đầu sau đó đi theo sau lưng Tịch Mộ Vi.
Mộ Mộ nắm chặt tay mẹ, sợ mẹ lại sợ hãi, ra dáng bảo vệ Giang Nguyễn Nguyễn hệt như một hiệp sĩ nhỏ.
Thấy họ rời đi, Lệ Bạc Thâm cũng sải bước theo họ.
Lối ra không khó tìm, chỉ là vừa rồi Giang Nguyễn Nguyễn sợ đến mức mất đi lý trí, chạy vòng vòng rồi mới lạc đường.