Nếu hắn thẳng thừng nói là hắn cần sự giúp đỡ của cô, không biết người phụ nữ này sẽ mỉa mai hắn đến mức nào nữa.
Sau khi im lặng vài giây, Lệ Bạc Thâm cuối cùng cũng đổi lời: “Tôi nghĩ chuyện Triều Triều và Mộ Mộ bị đuổi học vẫn chưa được giải thích rõ ràng, tôi hy vọng cô có thể bình tĩnh lắng nghe lời giải thích của tôi.”
Giang Nguyễn Nguyễn đã đinh ninh trong lòng là chuyện này tuyệt đối có dính líu đến Lệ Bạc Thâm, khi nghe đến đây cô không hề cảm thấy gì ngoài cảm giác mỉa mai.
Giải thích? Có cái gì hay mà giải thích là gì chứ? Hắn đùa giỡn mấy ngày rồi còn chưa chán sao?
Nghĩ đến đây, ánh mắt Giang Nguyễn Nguyễn lóe lên một chút lạnh lùng, giọng điệu càng thêm xa lánh: “Anh ở vị trí cao, anh muốn làm gì thì làm, không cần phải giải thích với tôi, tôi không muốn nghe.”
Lệ Bạc Thâm nhíu chặt lông mày: “Trước giờ tôi không hề làm việc gì thẹn với lương tâm, không có lí do gì làm tôi không dám thừa nhận. Tôi không làm chuyện đó đồng thời cũng không đổ lỗi cho ai cả. Tôi thừa nhận là lúc mới biết Triều Triều và Mộ Mộ sẽ học cùng với Tiểu TInh Tinh, tôi có bảo hiệu trưởng để đuổi học chúng, nhưng mà ngày hôm Tiểu Tinh Tinh cũng đã làm ầm ĩ vì chuyện này rồi, tôi sẽ không để chuyện đó xảy ra lần nữa. Coi như là vì nể mặt con gái tôi, tôi không thể nào đuổi học Triều Triều và Mộ Mộ một lần nào nữa. Hôm đó Phó Vi Trữ đưa Tiểu Tinh Tinh đi học, vô tình nhìn thấy hai đứa con nhà cô nên mới tự ý yêu cầu hiệu trưởng làm vậy, sau khi cô tìm đến, tôi mới phát hiện ra chuyện.”
Nói đến cùng hắn vẫn khẳng định đây là ý của Phó Vi Trữ.
Giang Nguyễn Nguyễn càng cảm thấy mỉa mai: “Vậy thì ý của anh và ý của cô ta có gì khác nhau? Lúc đầu do anh đưa ra yêu cầu này trước, Phó Vi Trữ là bạn đời của anh cũng đưa ra yêu cầu tương tự với hiệu trưởng, anh nghĩ hiệu trưởng sẽ không nể mặt anh sao? Nói như vậy thì suy cho cùng chuyện này vẫn là do anh!”
Lệ Bạc Thâm nghe thấy người phụ nữ này lại cột hắn và Phó Vi Trữ lại với nhau, trong lòng hắn chợt có chút cáu kỉnh: “Cô ta là cô ta, tôi là tôi tại sao phải gộp lại như vậy” Tôi không có lý do gì để ra tay với Triều Triều và Mộ Mộ, tối hôm qua tôi đã cảnh cáo hiệu trưởng, bây giờ Triều Triều và Mộ Mộ có thể trở về bất cứ lúc nào.”
Giang Nguyễn Nguyễn bỗng nhiên cảm thấy có chút buồn cười.
Cô vẫn còn nhớ rõ sáu năm trước, Lệ Bạc Thâm đã thề rằng hắn sẽ không cưới ai khác ngoài Phó Vi Trữ, thậm chí còn đối xử lạnh lùng với cô bởi vì cô đã chiếm lấy vị trí của Phó Vi Trữ.
Đã trôi qua sáu năm nhưng người đàn ông này vẫn đem mình và Phó Vi Trữ phân biệt rõ ràng như vậy.
Không biết sau khi Phó Vi Trữ nghe hắn nói như vậy, sẽ có cảm tưởng như thế nào.
Tuy nhiên, cho dù sự thật là như vậy thì hiệu trưởng quả thực đã nhận được chỉ thị của Phó Vi Trữ, và cô cũng đã quyết tâm vạch ra ranh giới rõ ràng với Lệ Bạc Thâm.
Chuyện như thế này xảy ra lần đầu thì sẽ xảy ra lần thứ hai, cô không muốn hai đứa nhỏ nhà mình phải sống dưới họng súng của người khác.
Nghĩ đến đây, Giang Nguyễn Nguyễn thu hồi lại suy nghĩ của mình, cũng không muốn tranh cãi với hắn về vấn đề này nữa, bình tĩnh nói: “Tôi đã nghe xong lời giải thích của anh, nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi đi trước đây.”
Nói xong, cô liền xoay người muốn rời đi.
Cô thực sự không muốn ở lại cái nơi địa ngục này nữa, hiện tại lý trí của cô đã trở lại, có lẽ rất nhanh cô sẽ tìm đến lối ra, sau đó tìm chỗ nào ngồi đợi Tịch Mộ Vi cùng với hai đứa nhỏ.
Vừa quay người lại, lại bị người đàn ông bắt lấy cổ tay.
Giang Nguyễn Nguyễn dừng bước, quay người lạnh lùng hỏi: “Lệ Tổng còn có chuyện gì sao?”
Lệ Bạc Thâm trầm mặc một lát, cuối cùng cũng giải thích mục đích của mình: “Tôi cần cô giúp một chuyện.”
Nghe vậy, Giang Nguyễn Nguyễn mím môi dưới một cách mỉa mai.