Vẻ mặt Giang Nguyễn Nguyễn tràn đầy do dự.
Triều Triều cũng hùa theo em trai: “Lá gan của mẹ nhỏ vậy làm sao có thể làm gương cho bọn con chứ?”
Gang Nguyễn Nguyễn: “… Được rồi, mẹ sẽ đi vào với các con.”
Nói xong, cô lập tức bị hai đứa nhỏ kéo thẳng vào.
Cùng lúc đó, Lệ Bạc Thâm cũng sải bước đi theo phía sau bọn họ.
Vừa bước vào, mọi thứ trước mắt đều là một mảnh đen kịt, Giang Nguyễn Nguyễn nắm chặt tay hai đứa nhỏ, còn Tịch Mộ Vy đi trước bọn họ để dọn đường.
Triều Triều và Mộ Mộ trong lòng cười khúc khích, bọn nhóc không ngờ mẹ mình lại sợ ma như vậy.
Nhưng mà, hôm nay trải qua nỗi sợ trong nhà ma xong chắc chắn mẹ sẽ quên hết tất cả những rắc rối đó!
Hai đứa nhỏ cùng lên kế hoạch, khi tay bị bóp đau cũng không hề lên tiếng, không nói một lời nào mà cứ kéo mẹ đi về phía trước.
Giang Nguyễn Nguyễn càng đi càng cảm thấy da đầu tê dại.
Từ nhỏ cô đã sợ đủ thứ, dù biết rằng ma ở đây đều là giả nhưng âm nhạc với ánh sáng xung quanh vẫn khiến cô cảm thấy nơm nớp lo sợ.
Đặc biệt là bây giờ không biết khi nào những con ma đó sẽ xuất hiện.
Vừa rồi ba người trước mặt còn luôn mồm nói muối sẽ bảo vệ cô, bây giờ lại cố ý không nói một lời khiến cô càng cảm thấy sợ hãi, hận không thể cứ như vậy mà quay người đi ra ngoài.
Nhưng nghĩ đến những lời vừa rồi của Triều Triều nói, nghĩ đến việc bản thân phải làm gương cho hai đứa nhỏ, cô chỉ có thể cắn răng tiến về phía trước.
Ngay lúc cô đang cảm thấy bất an thì một đôi chân cứng ngắc đột nhiên xuất hiện trước mắt cô.
Giang Nguyễn Nguyễn chợt giật mình, vô thức ngước mắt lên.
Dưới ánh đèn mờ ảo, một khuôn mặt nhợt nhạt thè lưỡi xuất hiện trước mặt cô.
“A…” Nhìn thấy cảnh này, tim của Giang Nguyễn Nguyễn gần như nhảy lên cổ họng, sợ tới mức không phát ra được thanh âm nào.
Khi hai cậu bé nhận ra có điều gì đó không ổn xảy ra với mẹ mình thì đã quá muộn.
Giang Nguyễn Nguyễn hất bàn tay nhỏ bé của bọn họ ra, hoảng sợ chạy tới chạy lui.
Thật đáng sợ, cô cần phải ra khỏi đây!
“Mẹ ơi!” Hai đứa nhỏ bị hành động của mẹ mình làm sửng sốt một lúc, sau khi kịp phản ứng lại liền quay người đuổi theo.
Tịch Mộ Vi nhìn người đàn ông treo cổ đột nhiên xuất hiện, trong lòng chỉ biết cảm thấy bất lực.
Con ma này xuất hiện đúng lúc thật đấy, khi cô ấy và hai đứa nhỏ đi ngang qua vẫn bình thường, không hiểu sao cứ muốn xuất hiện trước mặt Giang Nguyễn Nguyễn mới chịu vậy chứ.
Ba người nhanh chóng đi theo Giang Nguyễn Nguyễn, nhưng sau khi rẽ qua hai cua quẹo liên tiếp vẫn không thấy người đâu.
Trong lúc nhất thời, Tịch Mộ Vi cùng với hai đứa nhỏ có chút lo lắng.
Bọn họ biết Giang Nguyễn Nguyễn sợ những thứ này, đồng thời họ cũng chỉ định cho cô vào để thay đổi tâm tình mà thôi.
Thật không ngờ lại xảy ra tai nạn như vậy.
Nếu cô đi một mình mà gặp thêm con ma đáng sợ nào đó nữa, chắc chắn cô sẽ rất sợ hãi…
“Tất cả đều là lỗi của em, lẽ ra em không nên nhất quyết kéo mẹ vào.” Mộ Mộ cúi đầu tự trách mình.