Còn hai đứa nhỏ, nếu sau khi lớn lên, chúng biết được mình bị cha ruột ghét bỏ…
Giang Nguyễn Nguyễn thật sự không dám tưởng tượng lúc đó tâm trạng của hai người sẽ như thế nào.
Hơn nữa có Lệ Bạc Thâm ngăn cản, cô thực sự không biết đi đâu để tìm một trường mẫu giáo mới cho hai đứa trẻ.
Cô sợ, sợ các trường mẫu giáo đó sẽ dùng lý do tương tự để từ chối mình.
Nghĩ đến chuyện có thể xảy ra sau này, trong lòng Giang Nguyễn Nguyễn tràn đầy áy náy với Triều Triều và Mộ Mộ, hai mắt cô càng ngày càng đỏ, nước mắt trong mắt gần như không thể khống chế được mà lăn dài trên má.
Giang Nguyễn Nguyễn hít sâu hai hơi, ép bản thân bình tĩnh lại.
Lần này cô đã hoàn toàn hiểu được, Lệ Bạc Thâm không hề nhận ra hai đứa nhỏ là con hắn.
Bây giờ Triều Triều và Mộ Mộ chỉ có một mình cô là mẹ, cô phải mạnh mẽ.
Chỉ là bọn họ không thể đến trường mà thôi, cô có thể nhân cơ hội này phân rõ giới hạn với Lệ Bạc Thâm.
Từ nay về sau, bọn họ sẽ không còn dây dưa gì nữa.
Sau khi nghĩ thông suốt, Giang Nguyễn Nguyễn lái xe thẳng về nhà.
Hai đứa nhỏ đã ăn cơm xong, Tịch Mộ Vi đang ngồi xem kênh khoa học cùng với bọn họ.
Thấy cô bước vào cửa, ba người lập tức đứng dậy chào đón.
Hai đứa nhỏ nhạy cảm nhận ra cảm xúc của mẹ không đúng lắm liền chia ra một trái một phải ôm lấy hai chân Giang Nguyễn Nguyễn, đưa ánh mắt lo lắng nhìn mẹ: “Mẹ, có chuyện gì xảy ra vậy mẹ?” Trông mẹ mệt mỏi quá.”
Nghe bọn nhỏ quan tâm, trong lòng Giang Nguyễn Nguyễn hơi nóng lên, cô miễn cưỡng nhếch môi cười một cái rồi khẽ sờ sờ đầu bọn họ: “Không có gì, chỉ là công việc của mẹ gặp chút rắc rối, giải quyết hơi phiền phức một xíu thôi.”
Hai đứa nhỏ cũng biết công việc của mẹ rất khó, nghe cô nói vậy cũng không nghi ngờ gì nhiều, an ủi: “Mẹ lợi hại như vậy nhất định sẽ có thể giải quyết được vấn đề đó!”
Giang Nguyễn Nguyễn mỉm cười gật đầu, đưa mắt liếc nhìn thời gian rồi thúc giục bọn nhỏ đi ngủ.
Hai đứa nhỏ ngoan ngoãn lên lầu nghỉ ngơi.
Trong phòng khách chỉ còn lại Giang Nguyễn Nguyễn và Tịch Mộ Vi.
Đương nhiên Tịch Mộ Vi cũng nhận thấy bạn thân có gì đó là lạ, cô ấy nghi ngờ hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy? Đừng hòng lừa tớ, tớ biết vừa rồi cậu nói dối mà.”
Giang Nguyễn Nguyễn hơi do dự vài giây, nhưng cuối cùng vẫn nói ra sự thật.
Nghe được chuyện Lệ Bạc Thâm ra tay với hai đứa nhỏ, Tịch Mộ Vi tức giận mắng: “Hắn còn là đàn ông không vậy? Mấy chuyện nhằm vào trẻ em như vậy cũng dám làm! Không được, hắn dám bắt nạt con nuôi của tớ, tới phải tìm hắn tính sổ mới được!”
Vừa nói, cô ấy vừa tức giận định bước ra ngoài.
Giang Nguyễn Nguyễn vội vàng ngăn người lại rồi đỡ ngồi xuống ghế sofa, sau đó nở nụ cười thoải mái: “Không cần đâu, tớ đã đi tìm hắn nói chuyện rồi. Hơn nữa tớ cũng đã nghĩ thông suốt, nhân cơ hội lần này, tớ và bọn nhỏ cũng có thể phủi sạch quan hệ với hắn, không cần lo chuyện hắn cướp con của tớ nữa.”
Tịch Mộ Vi vẫn cảm thấy khó chịu: “Vậy cậu định giải thích thế nào với Triều Triều và Mộ Mộ?”
Giang Nguyễn Nguyễn cũng đang đau đầu vì câu hỏi này, nghe cô ấy hỏi như vậy, cô do dự rồi trả lời: “Tớ sẽ lựa lời giải thích với chúng sau.”