Buổi tối hôm đó, sau khi Giang Nguyễn Nguyễn tan làm, cô lại tới đón hai đứa nhỏ.
Cổng ra vào trường mẫu giáo chỉ còn hai người bọn họ, được giáo viên bên cạnh chăm sóc.
“Xin lỗi, tôi lại đến muộn.” Giang Nguyễn Nguyễn cười xin lỗi, định bước tới đón hai đứa nhỏ về.
Cô giáo bảo vệ hai đứa nhỏ, xấu hổ cười với cô: “Để tôi giúp cô trông chừng thêm một lát, hiệu trưởng có chuyện muốn nói với cô, đang đợi cô ở phòng làm việc.”
Nghe vậy, Giang Nguyễn Nguyễn có chút khó hiểu nhưng vẫn quay người đi lên lầu, gõ cửa phòng hiệu trưởng.
Không biết vì cái gì, mà sắc mặt hiệu trưởng có chút kỳ quái.
“Thầy Lý, ngài muốn cùng tôi nói chuyện, có chuyện gì sao?” Giang Nguyễn Nguyễn không hiểu hỏi một câu.
Hiệu trưởng lại nở nụ cười công thức, chậm rãi nói: “Chính là như này, tôi đã quan sát hai ngày, cảm thấy hai đứa con nhà cô không phù hợp với trường mẫu giáo của chúng tôi, cô xem, có thể cân nhắc thoáng một phát, để bọn nhóc thay đổi môi trường khác không?”
Ý của ông ta là đang muốn đuổi học Triều Triều và Mộ Mộ!
Giang Nguyễn Nguyễn cau mày, nhưng thái độ vẫn khách sáo: “Bọn trẻ đã gây họa gì cho trường mẫu giáo sao? Nếu đúng vậy thì khi về tôi sẽ dạy dỗ chúng lại thật tốt. Ngài yên tâm, sau này chúng sẽ….”
Còn chưa kịp nói xong lời đảm bảo, liền bị hiệu trưởng cắt ngang lời: “Hai đứa nhỏ biểu hiện rất tốt, nhưng tôi vẫn không hy vọng bọn nhóc vẫn ở lại trường mẫu giáo của chúng tôi. Học phí lúc trước, sẽ trả lại hoàn toàn.”
Giang Nguyễn Nguyễn cảm thấy khó hiểu: “Đây không phải là vấn đề tiền bạc. Nếu như hai đứa nhỏ nhà tôi đều biểu hiện
rất tốt, tại sao lại bị đuổi học? Dù sao ông phải cho tôi một lý do thích đáng, nếu không tôi sẽ gặp khó khăn khi giải thích cho bọn trẻ.”
Hiệu trưởng cau mày nói: “Không có lý do gì cả.” .
||||| Truyện đề cử: Tuyệt Phẩm Thiên Y |||||
Khi nói lời này, ông cũng cảm thấy rất áy náy.
Hai đứa trẻ đó ở trường mẫu giáo biểu hiện xác thực rất tốt, so với các bạn cùng trang lứa thì giống như hai tiểu người lớn hơn, tuyệt không dùng hết sự quan tâm của giáo viên, đồng thời còn giúp giáo viên chăm sóc những bạn học khác.
Nói một cách logic, trường mẫu giáo hoàn toàn không có lý do gì để đuổi học bọn nhóc.
Nhưng đây là yêu cầu của nhà tài trợ và ông ta không làm không được.
Nói xong, thậm chí hiệu trưởng không dám nhìn thẳng vào mắt Giang Nguyễn Nguyễn.
Giang Nguyễn Nguyễn đè nén cơn tức giận xuống, cố gắng giữ bình tĩnh, cố gắng nói chuyện đàng hoàng với hiệu trưởng: “Lúc đầu vì tôi tin tưởng ngài, mới chọn giao hai đứa nhỏ cho bên ông, nhưng hành vi hiện tại của ngài khiến tôi rất thất vọng, vô cớ đuổi học học sinh, tôi có thể báo cáo lên bộ Giáo dục.”
Hiệu trưởng cảm thấy vô cùng áy náy nhưng vẫn dũng cảm đáp: “Vậy thì cứ báo cáo đi, tôi sẽ không đổi ý!”
Có Phó thị và Lệ thị làm chỗ dựa, bộ Giáo dục chắc không làm gì ông ta đâu.
Giang Nguyễn Nguyễn nhìn ông ta một lát, thái độ lạnh xuống: “Chuyện này nếu truyền ra ngoài, nhà trường sẽ chịu xử phạt tạm thời không đề cập đến, nếu cha mẹ của những đứa trẻ khác biết ngài vô duyên vô cớ đuổi học hai đứa trẻ, có sinh ra hoài nghi với ngài hay không? Có muốn chuyển con mình sang trường khác không? Đến lúc đó, tôi sợ trường mẫu giáo này sẽ không thể hoạt động được. ”
Nghe vậy, hiệu trưởng hoảng sợ và bất lực nhìn cô: “Giang tiểu thư, dựa vào điều kiện của cô, tìm một trường mẫu giáo khác cho hai đứa nhỏ cũng không khó, hà tất gì ở chỗ này làm khó tôi chứ?”