Tiểu Tinh Tinh không kịp chuẩn bị, mất thăng bằng lảo đảo ngã về phía trước, cô bé mím môi ngước mắt lên nhìn thì thấy đôi mắt rực lửa của Phó Vi Trữ thông qua gương chiếu hậu.
Ánh mắt hai người gặp nhau, Tiểu Tinh Tinh nheo mắt lại, hoảng sợ nhìn xung quanh.
Mỗi lần dì xấu tính này muốn ra tay đều bày ra ánh mắt như thế này.
Nhưng bây giờ cô bé không còn cách nào để cầu cứu…
Phó Vi Trữ nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của Tiểu Tinh Tinh thì càng tức giận hơn, cô ta mở cửa xe rồi ngồi vào ghế sau, kế tiếp là đóng sầm cửa lại.
Tiểu Tinh Tinh vội vàng tránh xa cô ta ra nhưng chưa gì đã bị cô ta thô bạo tóm lấy cánh tay.
“Con câm, ý mày là gì? Mày cố ý tỏ ra rất ghét tao cho cha mày thấy đúng không?” Phó Vi Trữ dùng vẻ mặt dữ tợn nhìn cô bé, sức lực trên tay càng ngày càng mạnh hơn: “Suốt mấy năm qua tao đối xử với mày không tốt sao? Chỉ thiếu điều xem mày là tổ tiên mà cung phụng rồi, vậy mà mày lại trả ơn tao như vậy hả? Mày thực sự nghĩ tao không dám làm gì mày đúng không?”
Đôi mắt của Tiểu Tinh Tinh đã đỏ hoe nhưng cô bé vẫn cắn chặt miệng để không phát ra bất kì âm thanh, mi mắt hạ xuống không dám nhìn vào cô ta.
Phó Vi Trữ không đợi cô bé phản ứng, càng nghĩ càng tức giận, cô ta kéo cô bé vào lòng, không nói lời nào mà mạnh tay tát vào mông Tiểu Tinh Tinh: “Đồ câm, nếu không phải mày ở bên cạnh Bạc Thâm thì mày nghĩ tao có đời nào tao cần phải tươi cười đối xử tốt với mày chứ? Còn mày? Mày là thứ nể mặt rồi còn không biết xấu hổ. Mày không báo đáp tao, tao còn chưa tính. Nghĩ sao mày lại dám vẫy đuôi với con khốn Giang Nguyễn Nguyễn đó chứ! Đúng là đồ Bạch Nhãn Lang*! Tao nói cho mày biết, giữa tao với cha mày có hôn sự, cho dù mày không muốn cũng phải chấp nhận cuộc hôn nhân của cha mày! Nếu không, đừng trách sao tao không khách khí!”
(*được dùng để miêu tả những người vô ơn, đốt cầu qua sông, lấy hận thù báo đáp lòng tốt.) . Truyện Xuyên Không
Tiếng tát đánh giòn giã vang vọng toàn bộ chiếc xe, thỉnh thoảng còn xen lẫn những lời chửi rủa độc ác của Phó Vi Trữ.
Đôi mắt của Tiểu Tinh Tinh đỏ hoe, nước mắt trong hốc mắt không ứa ra thế nhưng cô bé vẫn cắn chặt miệng kìm lại, không muốn khóc trước mặt cô ta.
“Mày còn bướng bỉnh nữa không!” Phó Vi Trữ thấy cô bé vẫn im lặng thì dùng sức nhéo mạnh vào đùi trong của cô bé: “Để tao xem mày có thể chịu đựng được đến mức nào!”
Tiểu Tinh Tinh đau đớn đá vào chân cô ta một cái, nước mắt cứ rơi không kiểm soát được, vừa khóc vừa cố gắng giãy dụa thoát khỏi người cô ta.
Nghe thấy Tiểu Tinh Tinh khóc không đến mức thở không ra hơi, Phó Vi Trữ mới hài lòng dừng lại, để tự cô bé bò khỏi người mình.
Sau khi Tiểu Tinh Tinh trèo xuống khỏi người cô ta, cô bé lập tức nhịn đau bò đến bên cửa sổ hướng đối diện, ôm lấy cặp học vào lòng, cả người co rúm lại núp phía sau chiếc cặp, không ngừng khóc nức nở.
“Mày biết đau là tốt rồi.” Phó Vi Trữ mỉa mai nói: “Nếu mày dám nói chuyện ngày hôm nay cho người khác biết, tao hứa chắc chắn mày sẽ không bao giờ gặp lại người phụ nữ đó nữa!”
Nói xong cuối cùng cô ta cũng rời khỏi ghế sau, trở về vị trí lái, lái xe đưa Tiểu Tinh Tinh đến trường mẫu giáo.
“Đến rồi, mau lau nước mắt trên mặt đi!” Đỗ xe trước cổng trường mẫu giáo, Phó Vi Trữ lạnh lùng ra lệnh.
Vì vừa rồi bị cô ta hăm dọa, Tiểu Tinh Tinh sợ sẽ không bao giờ gặp lại dì xinh đẹp của mình nữa cho nên lúc này cũng vội vàng giơ tay lên lau nước mắt trên mặt.
Phó Vi Trữ liếc mắt nhìn sang, cảm thấy dáng vẻ của cô bé đã ổn rồi mới mở cửa bước ra khỏi xe, nắm lấy tay Tiểu Tinh Tinh, thấp giọng cảnh cáo: “Đừng có bày vẻ mặt buồn bã như vậy, nếu làm mọi người nhìn ra, mày cẩn thận có trái cây ngon để ăn đấy!”