Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp

Chương 144




Tống Viện không quan tâm: “Tiểu Tinh Tinh bài xích con bé, chứ không phải là con một mực không muốn tiếp nhận con bé sao? Nếu con kết hôn với Vi Trữ sớm hơn, thì con bé cũng đã có nhiều thời gian ở bên cạnh Tinh Tinh, lâu ngày nảy sinh tình cảm. Hơn nữa, những năm gần đây Vi Trữ đã hết lòng hết dạ chăm sóc cho Tinh Tinh, tất cả chúng ta đều nhìn thấy mà.”

Nghe vậy, Lệ Bạc Thâm có chút mất kiên nhẫn mà hơi cau mày: “Chuyện này để nói sau đi, con mệt rồi.”

Trong mấy năm này, mặc dù Phó Vi Trữ vẫn luôn cư xử vô hại ở trước mặt mọi người, đối xử với Tiểu Tinh Tinh cũng không tệ.

Nhưng mà Lệ Bạc Thâm không nghĩ Tiểu Tinh Tinh sẽ vô duyên vô cớ bài xích cô ta, hơn nữa hắn cũng không có bất kỳ tình cảm nào với Phó Vi Trữ.

Giờ đây việc mẹ hắn nhắc đi nhắc lại về người đó chỉ khiến hắn cảm thấy chán ghét thêm.

Tống Viện còn muốn nói nữa nhưng đã bị hắn chặn lại, cuối cùng chỉ có thể thở dài nói: “Cha mẹ sẽ không ép buộc con nữa. Tóm lại, con nên suy nghĩ kỹ càng hơn đi. Trước hết, hãy giao Tiểu Tinh Tinh cho cha mẹ chăm sóc.”

Nói xong, bà ấy cất cao giọng bảo thím Trương dẫn Tiểu Tinh Tinh xuống lầu, sau đó mỉm cười vươn tay về phía Tiểu Tinh Tinh.

Tiểu Tinh Tinh không biết gì về chuyện tranh cãi của người lớn, cô bé ngoan ngoãn lao vào vòng tay bà nội.

“Tinh Tinh ngoan, con muốn đến nhà ông bà nội chơi vài ngày không?” Tống Viện âu yếm nhéo khuôn mặt mũm mĩm của Tiểu Tinh Tinh.

Tiểu Tinh Tinh ngơ ngác chớp mắt, vô thức mà nhìn phía cha mình.

Sắc mặt Lệ Bạc Thâm hơi ngưng trọng: “Mẹ, Tinh Tinh đang sống ở nhà rất tốt, con có thể chăm sóc tốt cho con bé.”

Tống Viện bất mãn: “Con biết rõ tại sao mẹ muốn mang Tinh Tinh đi kia mà! Hơn nữa, mẹ với ba con cũng rất nhớ Tinh Tinh, để con bé ở với chúng ta vài ngày có sao đâu?”

Lệ Chính Đình trầm giọng dàn xếp: “Nghe nói Tinh Tinh vừa mới bị bệnh, mà trong khoảng thời gian này con cũng rất bận, để việc chăm sóc con bé cho cha mẹ đi.”

Nghe thấy cha mình mở miệng nói vậy, Lệ Bạc Thâm không khỏi cảm thấy hơi đau đầu.

Hắn đương nhiên biết ý định của mẹ mình, rõ ràng là bà ấy không muốn Tinh Tinh tiếp xúc quá nhiều với Giang Nguyễn Nguyễn.

Nhưng cha hắn đã nói vậy, hắn cũng không có cách nào phản bác lại cả.

Trong lúc hắn đang trầm mặc, Tống Viện trực tiếp đứng dậy ôm Tiểu Tinh Tinh rồi thản nhiên rời đi.

Đến cuối Lệ Bạc Thâm vẫn không nói gì, giờ hắn chỉ muốn nhanh chóng hết hai ngày này để đón con bé về.

Tiểu Tinh Tinh ở với ông bà nội rất ngoan, ăn tối xong liền ngoan ngoãn đi ngủ.

Đêm đến, Tống Viện lại gọi điện cho Phó Vi Trữ, bảo sáng mai cô ta đến đây đưa Tiểu Tinh Tinh đến trường mẫu giáo.

Bà ta luôn cảm thấy Tiểu Tinh Tinh không thích Phó Vi Trữ là bởi vì thời gian họ bên cạnh nhau quá ít.

Sáng sớm hôm sau, Phó Vi Trữ đã đến từ rất sớm, chào hỏi hai vị phụ huynh xong, kế tiếp liền đưa tay ra muốn ôm Tiểu Tinh Tinh.

Tiểu Tinh Tinh vừa mới ăn sáng xong, nhìn thấy Phó Vi Trữ đi tới thì sắc mặt lập tức trầm xuống, nhìn thấy bàn tay đưa về phía mình, cô bé tức khắc co rụt người lại tỏ vẻ chống cự.

“Tinh Tinh ngoan, nghe lời, dì Vi Trữ đến để đưa con đến trường mẫu giáo, nếu con không đi sẽ bị muộn đó.” Tống Viện nhẫn nại khuyên nhủ một hồi.