Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp

Chương 137




Giang Nguyễn Nguyễn cười trấn an: “Vậy là tốt rồi, giờ nên rời giường rồi.”

Vừa dứt lời, cô đã đứng dậy rời giường.

Thím Trương gõ cửa đi vào, trên tay còn mang theo quần áo đến cho Tiểu Tinh Tinh, Giang Nguyễn Nguyễn giúp cô bé thay đồ.

Thay quần áo xong, dì Trương đang định bế Tiểu Tinh Tinh đi rửa mặt nhưng Tiểu Tinh Tinh cứ khư khư giữ hai tay mình sau lưng không cho bà ấy ôm.

“Thiếu phu nhân, có thể làm phiền cô dẫn tiểu tiểu thư đi rửa mặt không?” Thím Trương đọc được suy nghĩ của tiểu tiểu thư, đem cô bé gửi gắm cho Giang Nguyễn Nguyễn.

Ngày thường, cô cũng thường chăm sóc hai đứa nhỏ nên cô rất giỏi những việc này, cô lên tiếng đáp lại rồi bế Tiểu Tinh Tinh vào phòng tắm.

Rửa mặt xong, cô lại tết tóc cho cô bé.

Vừa chải tóc được nửa đường, hai mắt của Tiểu Tinh Tinh lại sáng lên, vẻ mặt đầy mong đợi nhìn chằm chằm vào gương, ngoan ngoãn ngồi trên chiếc ghế nhỏ.

Trước cửa phòng tắm, Lệ Bạc Thâm mặc áo sơ mi và quần tây, áo sơ mi còn chưa cài cúc, hình như cũng vừa mới tắm rửa xong, hắn lặng lẽ nhìn người phụ nữ đang tết tóc cho Tiểu Tinh Tinh.

Giang Nguyễn Nguyễn tết tóc cho Tiểu Tinh Tinh rồi bế cô bé ra ngoài.

Vừa quay người lại đã nhìn thấy người đàn ông đang đứng ở cửa.

Đôi mắt tối sầm của hắn hơi tối sầm lại, mọi sự ấm áp trong mắt hắn đều thu hồi lại, trở nên khách sáo xa cách: “Bữa sáng đã sẵn sàng, xuống ăn đi.”

Nói xong, hắn quay người đi về phía trước.

Giang Nguyễn Nguyễn hơi sửng sốt một lát.

Dường như vừa rồi cô mới nhìn thấy vẻ mặt của người đàn ông rất khác so với trước kia, nhưng mà dáng vẻ đó chỉ tồn tại trong chốc lát, không biết có phải là do cô tưởng tượng hay không.

Sau khi tỉnh táo trở lại, Giang Nguyễn Nguyễn dẫn Tiểu Tinh Tinh xuống lầu ăn sáng

Trong lúc ăn, tất nhiên Tiểu Tinh Tinh sẽ ngồi xuống bên cạnh Lệ Bạc Thâm.

Giang Nguyễn Nguyễn đang định đi về phía đối diện của hai người thì bị cô bé túm lấy tay ống tay áo, vì thế mà cô cũng bị buộc phải dừng bước.

“Thiếu phu nhân, cô ngồi cạnh tiểu tiểu thư đi.” Thím Trương nhìn ra ý đồ của tiểu tiểu thư, bà mỉm cười kéo ghế bên cạnh Tiểu Tinh Tinh ra.

Tiểu Tinh Tinh gật đầu đồng ý, dùng vẻ mặt chờ mong mà nhìn Giang Nguyễn Nguyễn.

Thấy vậy, Giang Nguyễn Nguyễn vô thức liếc nhìn người đàn ông bên cạnh Tiêu Tinh Tinh.

Vẻ mặt Lệ Bạc Thâm có chút cứng ngắc, khi bắt gặp ánh mắt của cô, hắn lại quay đầu đi không nói lời nào, dường như không hắn hề quan tâm cô sẽ ngồi ở đâu.

Tiểu Tinh Tinh siết chặt tay.

Giang Nguyễn Nguyễn do dự vài giây rồi cũng ngồi xuống bên cạnh Tiểu Tinh Tinh.

Xuyên suốt bữa ăn, Giang Nguyễn Nguyễn theo bản năng mà chăm sóc cho cô bé ngồi bên cạnh, Lệ Bạc Thâm ở bên kia cũng theo thói quen mà gắp đồ ăn cho cô bé.

Tiểu Tinh Tinh được dì xinh đẹp và cha cùng chăm sóc làm cô bé mỉm cười hết sức vui vẻ, ngoan ngoãn ăn đồ hết ăn do hai người gắp cho.

Ăn sáng xong, Giang Nguyễn Nguyễn nhìn đồng hồ, thấy đã đến giờ đi làm nên cô đã đứng dậy rời đi.

Tiểu Tinh Tinh buồn bã vò vò góc áo của mình.

“Ngoan nào, dì phải đi làm rồi, để hôm khác dì lại đến thăm con nhé, được không?” Giang Nguyễn Nguyễn nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, nhẹ nhàng an ủi.