Tịch Mộ Vi dẫn Triều Triều, Mộ Mộ đi theo phía sau, thấy cô bé cứ đeo sát Giang Nguyễn Nguyễn thì nhịn không được nói đùa: “Con bé này, mới vừa rồi còn đề phòng mạnh lắm, tự nhiên giờ lại thân thiết với cậu thế không biết.”
Nói xong, lại cảm thán nói tiếp: “Trên đời này, quả nhiên người đẹp đều được nam, nữ, già trẻ yêu thích….”
Giang Nguyễn Nguyễn bị bạn thân trêu chọc thì mỉm cười siết chặt bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của cô bé, không nói lời nào.
Túy Tiên Cư là một trong những nhà hàng tư nhân tốt nhất ở Hải Thành, phục vụ chu đáo, đồ ăn ngon lại hấp dẫn nữa, chỉ dành cho khách hàng cao cấp đặt chỗ trước, thời gian đặt chỗ trước ít nhất phải một tháng.
Tịch Mộ Vi nhờ mối quan hệ nên ngày hôm qua đã lấy được số.
Cách trang trí trong nhà hàng cũng rất trang nhã, mỗi chỗ ngồi được ngăn cách bởi một tấm bình phong, phía trước làm một cánh cửa gỗ nhỏ. Khi dùng bữa vào ban đêm, chiếc đèn chùm phía trên tạo nên một bầu không khí ấm áp tựa như người xưa ngồi uống rượu dưới ánh trăng.
Bọn họ đẩy cửa đi vào, ngồi xuống bên một chiếc bàn tròn.
Chẳng mấy chốc người phục vụ đã mang đồ ăn tới.
Giang Nguyễn Nguyễn sợ cô bé bên cạnh không ăn được nên toàn tập trung vào cô bé, thỉnh thoảng gắp đồ ăn cho cô bé, lau miệng cho cô bé.
Triều Triều Mộ Mộ ngồi ở bên cạnh cô, nhìn cô bé ăn no đến hai má phồng lên thì cảm thấy vô cùng đáng yêu, ân cần bóc tôm cho cô.
Bọn họ không ngừng gắp thức ăn cho cô bé, còn cô bé thì tập trung giải quyết ngọn đồi được chất đống ngày càng cao trước mặt.
“Nghe tin tiểu công chúa nhà họ Lệ mất tích chưa? Nhà họ Lệ đã phái rất nhiều người đi tìm, hơn nữa còn lật tung cả Hải Thành này lên rồi nhưng vẫn không tìm thấy!”
Lúc này chỗ ngồi bên cạnh đột nhiên truyền tới âm thanh thảo luận.
Một giọng nói khác có vẻ hơi thận trọng hơn vang lên: “Có khi nào là bị bắt cóc rồi không? Thủ phạm quả thật rất to gan, bình thường Lệ Bạc Thâm, ba của Tiểu công chúa nhà họ Lệ đó chỉ cần liếc một ánh mắt đã đủ làm người ta sợ run người rồi, người nào dám ra tay với cô bé thì thật là chán sống….”
Nghe thấy tên Lệ Bạc Thâm, động tác của Giang Nguyễn Nguyễn bỗng chốc chậm lại, có chút mất tập trung.
Bên cạnh vẫn tiếp tục thảo luận: “Không phải sao? Mặc dù tiểu công chúa kia là người câm, đã lớn như vậy rồi vẫn chưa biết nói chuyện nhưng cũng không trách được người phúc lớn. Biết đầu thai ngay nhà tốt như vậy!”
Bị câm?
Trong ánh mắt Giang Nguyễn Nguyễn hiện lên một tia kinh ngạc, hoàn toàn ngừng mọi cử động.
Tiểu công chúa nhà Lệ Bạc Thâm… người câm.
Từ khi cô nhặt được tới giờ, cô bé này vẫn một mực không mở miệng nói chuyện.
Khí chất và cách ăn mặc của cô bé quả thực cũng rất xứng với địa vị nhà họ Lệ.
Hơn nữa, thanh âm vừa rồi của người đàn ông trong điện thoại…
Nghĩ tới đây, Giang Nguyễn Nguyễn liền đè nén sự kinh ngạc trong lòng, liếc nhìn đứa trẻ ngồi bên trái mình.
Cô bé dường như nhận ra điều gì đó, ngước mắt lên nhìn cô, đôi mắt to đầy vẻ nghi ngờ.