Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp

Chương 129




Thím Trương nghe vậy thì cảm thấy chua xót, lầm bầm cảm khái: “Cũng tốt, có ngài ở bên cạnh thì tiểu tiểu thư sẽ khoẻ lại nhanh thôi.”

Giang Nguyễn Nguyễn hoàn toàn không biết suy nghĩ của bà, chỉ cho là thím Trương nghĩ cô là bác sĩ nên biết chữa bệnh, nếu được cô chăm sóc thì Tiểu Tinh Tinh sẽ nhanh khoẻ lên, vì thế cô gật đầu cười: “Bà yên tâm, Tiểu Tinh Tinh có gì cần đến tôi thì tôi sẽ hỗ trợ.”

Thím Trương nghe thế thì cảm thấy hơi kỳ quái, cứ cảm thấy lời này của thiếu phu nhân có chút khách sáo.

Tiểu tiểu thư là con gái ruột của cô, hiện tại tiểu tiểu thư sinh bệnh, thiếu phu nhân ở bên cạnh chăm sóc không phải là chuyện hiển nhiên sao?

Hơn nữa có người mẹ là cô ở bên cạnh, tâm tình của tiểu tiểu thư sẽ tốt lên. Ngoài ra bà cũng biết y thuật của thiếu phu nhân, năm đó bà có đau đầu xây xẩm gì cũng tìm cô chữa bệnh.

Hiện giờ bệnh sốt của tiểu tiểu thư chắc chắn không phải vấn đề gì lớn đối với thiếu phu nhân.

Nhớ lại khoảng thời gian thiếu phu nhân còn ở đây, thím Trương nhịn không được cảm thấy tiếc nuối.

Thiếu phu nhân xinh đẹp lại giỏi giang, xưa nay không làm ra vẻ trịnh thượng với đám người làm bọn họ, luôn coi họ như người nhà.

Bây giờ những lúc thiếu gia không có mặt, vị Phó tiểu thư kia thường tới đây và coi mình là nữ chủ nhân của cái nhà này, bày ra dáng vẻ cao ngạo vênh mặt hất hàm sai khiến bọn họ, căn bản không coi họ là người.

Cũng không biết thiếu gia coi trọng cô ta cái gì…

Lệ Bạc Thâm nghe xưng hô của thím Trương cũng hoảng hốt trong chớp mắt.

Nhưng sau đó lại nghe Giang Nguyễn Nguyễn uốn nắn lời nói của thím Trương, tâm tình hắn trở nên hơi phức tạp.

Nhìn thấy ba người Giang Nguyễn Nguyễn đứng chung một chỗ, thím Trương càng hoài niệm khoảng thời gian năm đó, bà ôm suy nghĩ để họ đơn độc ở với nhau nên sau khi nói vài câu liền lặng lẽ lui ra. .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Trưởng Công Chúa
2. Cô Ấy Và Vị Trí Đứng Đầu Tôi Đều Muốn
3. Mưa Hoàng Tước
4. Ải Tình: Vị Đắng Trên Đầu Môi
=====================================

Trong nhất thời, trong phòng khách chỉ còn lại ba người bọn họ.

Lệ Bạc Thâm nhìn hai người trước mặt với đôi mắt thâm trầm.

Phát giác ánh mắt của hắn, Giang Nguyễn Nguyễn nghiêng người qua ôm lấy Tiểu Tinh Tinh đi đến bên cạnh ghế sô pha, muốn buông cô bé xuống.

Tiểu Tinh Tinh phát giác ý đồ của cô, trong đôi mắt to tròn tràn đầy kháng cự, bàn tay nhỏ nắm lấy bờ vai cô không buông.

Giang Nguyễn Nguyễn thấy thế thì trấn an ôm lấy cô bé và ngồi xuống ghế sa lon, dịu dàng nói: “Tinh Tinh ngoan, con bị bệnh nên phải nghỉ ngơi sớm một chút, dì dỗ con ngủ được không?”

Tiểu Tinh Tinh chôn đầu vào cổ cô, im lặng lắc đầu.

Giang Nguyễn Nguyễn cau mày hỏi: “Con không muốn ngủ sao?”

Đứa nhỏ gật gật đầu, xoay người trong lòng cô rồi duỗi tay về phía quyển vở trên bàn.

Giang Nguyễn Nguyễn thò người qua lấy quyển vở rồi đặt vào tay cô bé, xem cô bé viết chữ trên đó.

“Nếu con ngủ thì dì sẽ đi, con không muốn dì đi.”

Tiểu Tinh Tinh viết nắn nót từng chữ, bĩu môi bày ra vẻ mặt không muốn.

Nhìn hàng chữ trên quyển vở, trong mắt Giang Nguyễn Nguyễn hiện lên một tia kinh ngạc.

Sao con bé này lại bám dính cô như thế?

Lệ Bạc Thâm đứng bên cạnh nhìn thấy hàng chữ cô bé viết thì liếc nhìn Giang Nguyễn Nguyễn một cái, trầm giọng nói: “Dì còn phải về nhà, con ngoan ngoãn đi ngủ đi.”