Sau khi trở lại biệt thự, Tần Vũ Trì nhịn không được hỏi em gái nhà mình: “Sao em biết bác sĩ Giang có con?”
Tần Vũ Phỉ nhếch miệng: “Lần trước em từng gặp lúc đi ra ngoài ăn cơm với chị Vi Trữ. Hơn nữa em còn biết cô ta là vợ cũ của Thâm Ca, thật không biết tại sao cô ta còn dám trở về!”
Nghe thế, Tần Vũ Trì không khỏi cảm thấy ngạc nhiên, sau đó lại từ từ phản ứng lại.
Khó trách anh ta cứ cảm thấy Thâm Ca và bác sĩ Giang có gì đó kỳ quái.
Thì ra bác sĩ Giang chính là người phụ nữ sáu năm trước!
Sau khi đi ra từ biệt thự và ngồi lên xe, Giang Nguyễn Nguyễn liền nghĩ đến cuộc đối thoại vừa rồi của mọi người trên bàn ăn thì tâm tình hơi xao động.
Cô ngồi trong xe một lát cố lấy lại bình tĩnh rồi mới chậm rãi đề máy.
Đột nhiên, cửa sổ xe bị người ta gõ hai cái.
Giang Nguyễn Nguyễn khó hiểu quay đầu nhìn thoáng qua.
Nhưng khi cô nhìn thấy bóng dáng đứng bên ngoài thì lập tức dời mắt đi, chỉ muốn coi như không nghe thấy.
Người ngoài cửa sổ lại không bỏ cuộc mà gõ thêm hai lần, thậm chí cúi người nhìn vào trong xe.
Mặc dù biết người bên ngoài không nhìn thấy mình, nhưng Giang Nguyễn Nguyễn vẫn không khỏi căng thẳng trong lòng, chần chờ hạ cửa sổ xe xuống: “Có chuyện gì sao?”
Lệ Bạc Thâm đứng hiên ngang bên cạnh xe, nghe vậy thì thản nhiên nhướng mày: “Tôi không lái xe tới, tiện đường chở tôi đi một đoạn được chứ?”
Nói xong, hắn đưa tay muốn mở cửa xe.
Giang Nguyễn Nguyễn nhất thời chưa kịp phản ứng liền nhìn thấy hắn mở cửa ngồi vào vị trí ghế phụ.
“Đi thôi.” Lệ Bạc Thâm rất thản nhiên mà buộc dây an toàn lại, ung dung mở miệng.
Lúc này Giang Nguyễn Nguyễn mới tỉnh táo lại, bất mãn mà gặn hỏi: “Tài xế của anh đâu?”
Lệ Bạc Thâm lạnh nhạt đáp lại: “Muộn như vậy rồi, nếu có xe thuận đường thì tại sao còn phải làm phiền tài xế tới?”
Giang Nguyễn Nguyễn yên lặng, một lúc sau mới mở miệng: “Tôi nhớ không lầm thì Phó tiểu thư còn chưa đi, có lẽ cô ta rất sẵn sàng chở anh đấy.”
Tiếng nói vừa dứt, trong xe rơi vào một khoảng trầm mặc ngắn ngủi.
Giang Nguyễn Nguyễn chợt nhận ra mình vừa nói cái gì, cảm thấy rất hối hận nên rũ mắt xuống không nói lời nào nữa.
Lệ Bạc Thâm nặng nề mà nhìn bên mặt của cô, cảm xúc dưới đáy mắt ảm đạm bất định.
Người phụ nữ này kháng cự hắn như thế sao? Vì thế mới nói thẳng muốn đẩy hắn đến bên cạnh Phó Vi Trữ như vậy?
Một lúc sau Lệ Bạc Thâm mới lạnh lẽo mở miệng trả lời: “Cô ta còn có việc, tạm thời không có ý định rời đi.”
Giang Nguyễn Nguyễn tức giận nắm chặt tay lái.
Phó Vi Trữ có việc không thể chở hắn, vậy chẳng lẽ cô có nghĩa vụ này sao?
Nhưng người bên cạnh ngồi vững như bàn thạch, mặc kệ cô nói cái gì cũng không chịu xuống xe.
Giang Nguyễn Nguyễn chỉ có thể đề máy lần nữa rồi chạy khỏi biệt thự nhà họ Tần.
Cùng lúc đó, Phó Vi Trữ cũng bước nhanh đi ra khỏi cửa biệt thự, cô ta trông thấy hình bóng của Lệ Bạc Thâm từ kính chiếu hậu thì sắc mặt lập tức tái xanh.