Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp

Chương 119




Sau khi rời khỏi trường mẫu giáo, Giang Nguyễn Nguyễn trực tiếp đến viện nghiên cứu.

Nhờ nhà họ Tần cung cấp dược liệu mà việc nghiên cứu bị trì trệ trước đó đã trở lại quỹ đạo của nó, tiến độ nghiên cứu cuối cùng cũng ổn định lại.

Sau một buổi sáng bận rộn ở viện nghiên cứu, buổi trưa, Giang Nguyễn Nguyễn nhận được điện thoại của Tần Vũ Trì.

“Bác sĩ Giang, chiều nay khi nào cô tới? Tôi ở nhà đợi cô.”

Giang Nguyễn Nguyễn chợt nhớ tới buổi chiều mình còn phải tới chữa bệnh cho ông cụ Tần

Sáng nay cô thật sự rất bận, nếu không có Tần Vũ Trì gọi điện, cô suýt chút nữa cô đã quên mất một việc quan trọng như vậy…

Đợi cô tỉnh táo lại, Giang Nguyễn Nguyễn nhìn phần công việc còn lại rồi nói ra một thời gian cụ thể.

Buổi chiều, cô cố ý đi sớm một chút. .

||||| Truyện đề cử: Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân |||||

Quản gia nhà họ Tần đã biết cô, đồng thời cũng biết sức khỏe của ông cụ được cải thiện nhờ sự điều trị của cô cho nên thái độ của ông ta đã thay đổi hoàn toàn, coi cô như khách quý, suốt dọc đường đi vào vẫn luôn giữ nguyên trạng thái cung kính.

Vừa vào cửa, nhìn thấy người ngồi trên sô pha, Giang Nguyễn Nguyễn hơi nhíu mày.

“Chúng ta lại gặp nhau rồi, cô Giang.”

Phó Vi Trữ nhàn nhã ngồi trên ghế sofa, khóe môi hơi nhếch lên nhưng trong mắt lại tràn đầy hàn ý.

Giang Nguyễn Nguyễn định thần lại, ánh mắt khẽ lướt qua người cô ta rồi nhìn sang Tần Vũ Trì đang ngồi ở một bên.

Tần Vũ Trì nhạy cảm nhận ra bầu không khí giữa hai người có gì đó không ổn, anh ta đứng dậy và đi về phía Giang Nguyễn Nguyễn, giả vờ vô ý đứng chắn tầm nhìn của Phó Vi Trữ.

“Bác sĩ Giang, ông nội tôi đang ở trên lầu chờ cô, bây giờ chúng ta đi lên luôn không?”

Giang Nguyễn Nguyễn gật đầu.

Tần Vũ Trì nói một tiếng với Phó Vi Trữ đang ngồi trên ghế sofa rồi dẫn cô lên lầu.

Hai người vừa đi tới cầu thang, giọng nói của Phó Vi Trữ lại nhàn nhã vang lên: “Nghe nói nhờ có sự điều trị của cô Giang mà sức khỏe của ông nội Tần đã tốt lên rất nhiều. Tôi cũng muốn đi lên thăm ông ấy một chút, đúng lúc nhìn xem cô Giang điều trị như thế nào.”

Kế đó cô ta thản nhiên đi theo phía sau bọn họ.

Giang Nguyễn Nguyễn khẽ cau mày, nhưng thấy Tần Vũ Trì là chủ nhà còn chưa nói gì cho nên cô cũng chỉ có thể giả vờ như cô ta không hề tồn tại.

Dưới sự điều trị của cô, cơ thể của ông cụ đã hồi phục rất nhiều, lúc này ông cụ đã chuyển ra khỏi căn phòng ban đầu và trở về phòng ngủ của mình.

Khi họ lên đến nơi, ông cụ đang dựa người vào đầu giường, trông tinh thần có vẻ rất tốt.

“Ông nội, bác sĩ Giang đến rồi.” Tần Vũ Trì dẫn Giang Nguyễn Nguyễn đi đến bên giường.

Nghe vậy, ông cụ Tần nheo mắt, cẩn thận quan sát Giang Nguyễn Nguyễn, trên mặt lộ ra nụ cười cảm kích: “Bác sĩ Giang, lần này thật sự cảm ơn cô đã ra tay chữa trị, nếu không có cô, tôi sợ cái mạng già này đã mất đi từ lâu rồi.”

Qua mấy lần trị liệu trước, ông cụ cũng đã gặp Giang Nguyễn Nguyễn rồi, chẳng qua là lúc đó cơ thể ông thực sự rất yếu, muốn nói vài câu cũng không nói được, trải qua mấy ngày tịnh dưỡng, cuối cùng ông cụ cũng đã có một chút sức lực.

Giang Nguyễn Nguyễn mím môi, lễ phép cười nói: “Ông không cần khách sáo với tôi như vậy đâu, tôi là bác sĩ, ông là bệnh nhân, nhìn thấy thân thể ông dần hồi phục, tôi cũng có chút cảm giác thành tựu.”