Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp

Chương 117




Phó Hoành Tín đang ngồi đối diện cô ta ăn cơm thì đột nhiên nghe thấy động tĩnh đó, lập tức nhướng mày nhìn lại.

Chỉ thấy con gái ông ta bày ra vẻ mặt dữ tợn đứng bên cạnh bàn, cách đó không xa là một cái điện thoại tan nát nằm trên mặt đất.

“Làm gì vậy?” Phó Hoành Tín để đũa xuống rồi nghiêm túc hỏi.

Đồng tử của Phó Vi Trữ run rẩy, nghênh đón ánh mắt cha mình mà nghiến răng nghiến lợi nói: “Giang Nguyễn Nguyễn trở về! Hình như Bạc Thâm có dự định làm lành với cô ta nên gần đây luôn xa lánh con!”

Nói đến câu sau, giọng cô ta lộ ra chút đáng thương.

Phó Hoành Tín nghe thế thì mặt sầm xuống: “Chú thím của con biết chưa?”

Theo ông ta biết thì năm đó người phụ nữ kia chỉ để lại một tờ giấy ly hôn rồi không từ mà biệt.

Bởi vì việc này, hai vị trưởng bối nhà họ Lệ có khúc mắc rất lớn đối với người phụ nữ kia.

Hiện tại cô còn có mặt mũi đi về, thậm chí còn trở lại bên cạnh Lệ Bạc Thâm, nếu để ông bà nhà họ Lệ biết chuyện này thì…

Nghe cha nói thế, Phó Vi Trữ hơi nhướng mày lên rồi lập tức nảy ra một ý tưởng.

Lời nói kế tiếp của Phó Hoành Tín trực tiếp khẳng định ý tưởng của cô ta: “Tìm một cơ hội tiết lộ chuyện người phụ nữ kia trở về cho chú thím của con đi, có lẽ bọn họ rất ghét cô ta đấy.”

Phó Vi Trữ gật đầu rồi chậm rãi ngồi về chỗ cũ.

Thấy cô ta tỉnh táo lại, Phó Hoành Tín cau mày mà nói thấm thía: “Người phụ nữ kia chỉ vừa trở về, chúng ta cũng không thể xác định được Bạc Thâm có tâm tư gì, con không được tự làm rối bản thân. Những năm qua con luôn ở bên cạnh Bạc Thâm, chú thím của con đều nhìn thấy và biết con đã bỏ công bỏ sức bao nhiêu, dù đối đầu với người phụ nữ kia thì họ cũng đứng về phe con, không có gì đáng sợ cả.”

Những lời này của cha làm Phó Vi Trữ yên lòng hẳn đi, trên mặt lại khôi phục bình tĩnh: “Dạ, con biết rồi ạ.”



Cùng lúc đó, Giang Nguyễn Nguyễn ăn xong điểm tâm thì đưa hai đứa nhỏ đến nhà trẻ rất sớm.

Cô giáo đứng chờ ở cổng, thấy cô dẫn hai đứa nhỏ xuất hiện thì trên mặt tràn đầy lo lắng: “Triều Triều và Mộ Mộ khoẻ rồi chưa?”

Giang Nguyễn Nguyễn cười gật đầu: “Đã khoẻ rồi, cảm ơn cô quan tâm.”

Hai đứa nhỏ đứng một bên ngoan ngoãn chào cô giáo: “Chào cô giáo, buổi sáng tốt lành!”

Cô giáo nhìn thấy dáng vẻ hiểu chuyện của bọn nhỏ thì trong mắt tràn đầy yêu thích.

Đang nói chuyện giữa chừng thì bên tai lại vang lên tiếng cửa xe khép mở, mọi người vô thức quay qua nhìn, chỉ thấy cách đó không xa có một chiếc Bentley nổi bật đậu ở ven đường.

Lệ Bạc Thâm đi xuống xe rồi ôm Tiểu Tinh Tinh bước xuống từ cửa sau.

Có lẽ hắn muốn trực tiếp ôm đứa nhỏ đi, nhưng Tiểu Tinh Tinh nhìn thấy người đứng ở cổng thì lập tức giãy giụa muốn đi xuống.

Lệ Bạc Thâm cũng không kiên trì mà thuận ý đặt cô bé xuống đất, đang muốn dắt tay Tiểu Tinh Tinh thì con bé đã lon ton chạy khỏi chỗ hắn.

Lệ Bạc Thâm thấy thế không khỏi sửng sốt, vô thức quay đầu nhìn ra hướng cổng.

Chỉ thấy đám người Giang Nguyễn Nguyễn đang mỉm cười nhìn con gái hắn, thậm chí Giang Nguyễn Nguyễn còn đi về hướng Tiểu Tinh Tinh mấy bước