Nói xong hắn gắp cần tây trong bát cho vào miệng, vẻ mặt không chút thay đổi.
Tại góc độ mà Triều Triều không thể nhìn thấy, đáy mắt Lệ Bạc Thâm thoáng lướt qua một chút ghê tởm nhưng hắn vẫn cố ép mình nuốt xuống.
Lúc Giang Nguyễn Nguyễn nhìn thấy người đàn ông gắp cần tây bỏ vào miệng thì đã quá muộn, sự ghê tởm trong mắt người đàn ông cũng rơi vào mắt cô, chuyện này làm cô vô thức cảm thấy như mình đã trở về sáu năm trước.
“Nếu anh không muốn ăn thì không ăn cũng được.” Giang Nguyễn Nguyễn thu hồi tầm mắt, sau đó lại cụp mắt xuống che giấu sự khác thường trong lòng.
Giọng người đàn ông vẫn rất thản nhiên: “Không phải không muốn ăn.”
Cảm xúc dưới đáy mắt Giang Nguyễn Nguyễn chợt dâng trào lên, nhưng đến cuối cùng cô vẫn không nói gì.
Thấy cha đã ăn món anh hai gắp cho, hai mắt Mộ Mộ hơi sáng lên, cậu cũng thử gắp cho cha một đũa.
Cậu nhóc cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ đưa đũa gắp ngay đ ĩa rau trước mặt sau đó trông mong nhìn người đàn ông trước mặt.
Lệ Bạc Thâm nhìn thấy một nhóc khác lại động đũa, hắn còn tưởng cậu cũng muốn làm khó dễ mình nhưng mà nhìn thấy rau mà cậu nhóc gắp thì hơi sững sờ một lát, sau khi phản ứng lại hắn mới nhếch môi mỉm cười với cậu: “Cảm ơn, con cũng ăn nhiều một chút.”
Nói xong, hắn còn lấy đũa gắp cho cậu một đũa rau.
Hắn vẫn còn nhớ những món ăn mà cậu nhóc này vừa nói không thích ăn, sau đó cố ý tránh những món đó đi.
Hai mắt của Mộ Mộ ngạc nhiên mở to: “Cảm ơn chú!”
Cha gắp rau cho mình kìa!
Triều Triều ngồi bên cạnh quan sát thấy hành động của hai người thì bĩu môi khinh thường.
Mộ Mộ đúng là đồ ngốc, hành động lấy lòng rõ ràng vậy mà cũng không biết!
Còn cậu sẽ không bị lừa chỉ vì như vậy đâu!
Sau khi ăn tối trong bầu không khí kỳ lạ xong, Giang Nguyễn Nguyễn đứng dậy dọn dẹp bàn ăn.
Vì phép lịch sự nên Lệ Bạc Thâm cũng âm thầm đứng lên gom bát đũa lại một chỗ cho cô, làm xong hắn lại do dự không biết nên phải làm gì tiếp theo.
Theo lý thuyết thì ăn xong bữa tối, hắn nên mang Tiểu Tinh Tinh trở về.
Nhưng mà dù gì thì hai người cũng đã làm phiền bọn họ, cứ rời đi như vậy cũng không hay lắm.
“Tôi tự làm làm được rồi, làm phiền anh ra ngoài trông bọn nhỏ giúp tôi đi.” Giang Nguyễn Nguyễn cũng nhìn thấy sự bối rối của hắn, lạnh nhạt lên tiếng.
Lệ Bạc Thâm gật đầu sau đó xoay người đi đến phòng khách.
Tiểu Tinh Tinh đang ngồi chơi Lego với hai đứa nhỏ kia.
Ba đứa nhỏ đã ráp xong các bộ phận rời, chỗ cần nối lại hơi cao đối với bọn họ, theo như lúc trước thì Triều Triều và Mộ Mộ sẽ ráp các bộ phận nhỏ, sau đó Giang Nguyễn Nguyễn sẽ giúp bọn chúng lắp đặt nó lại với nhau.
Bây giờ Giang Nguyễn Nguyễn đang rửa bát, ba đứa nhỏ phải bắt đầu tìm cách khác.
Triều Triều đảo mắt nhìn xung quanh, dự định kéo một chiếc ghế đến đây.