“Dì đút con ăn được không?” Giang Nguyễn Nguyễn hỏi ý kiến của Tiểu Tinh Tinh.
Đương nhiên là Tiểu Tinh Tinh không từ chối, lập tức dùng vẻ mặt chờ mong gật gật đầu.
Giang Nguyễn Nguyễn mỉm cười, cầm bát lên đút cho cô bé ăn.
Được dì xinh đẹp đút cho ăn, khẩu vị của Tiểu Tinh Tinh đột nhiên trở nên rất tốt, đôi mắt chăm chú nhìn khuôn mặt của dì xinh đẹp, bất kể cô có đút gì, cô bé đều há to miệng ăn.
Thấy cô bé ăn ngon như vậy, mặt mày Giang Nguyễn Nguyễn càng ngày càng vui vẻ.
Lệ Bạc Thâm ngồi đối diện quan sát sự tương tác giữa hai người họ.
Mỗi khi khóe miệng Tiểu Tinh Tinh dính thức ăn, người phụ nữ đó sẽ nhanh chóng lau sạch cho cô bé, tốc độ đút ăn cũng vừa phải.
Tiểu Tinh Tinh vừa ăn vừa cười vui vẻ.
Đôi mắt đen láy của Lệ Bạc Thâm nhất thời trở nên có chút phức tạp.
Triều Triều và Mộ Mộ cũng nhìn thấy cảnh này nhưng bọn họ chỉ cảm thấy em gái thật ngoan ngoãn, hoàn toàn không hề ghen tị với em ấy.
Thu hồi tầm mắt khỏi hai người bọn họ, hai đứa nhỏ đồng loạt nhìn về phía Lệ Bạc Thâm.
Một giây sau, hai người họ lại thắc mắc mà quay sang nhìn nhau.
Nếu họ không nhầm thì hình như lúc nào cha cũng nhìn chằm chằm vào mẹ!
Hơn nữa, có vẻ như trong mắt ông ấy cũng không có vẻ khó chịu gì mà ngược lại còn có một chút… Dính.
Triều Triều cau mày đặt đũa xuống, rồi lại lấy đôi đũa chung bên cạnh lên gắp một ít rau cho Lệ Bạc Thâm, kế tiếp cậu lại dùng vẻ mặt ngây thơ mà nhìn người đàn ông: “Sao chú không ăn?”
Nghe vậy, Lệ Bạc Thâm chợt hoàn hồn lại, vô thức nói cảm ơn cậu bé: “Cảm ơn.”
Vừa nói xong lại nhìn về phía rau trong bát, đôi mắt sâu thẳm của hắn hơi tối sầm lại.
Thật trùng hợp, không ngờ rau mà cậu bé này gắp cho hắn lại là cần tây.
Ngước mắt lên nhìn lướt qua thì rõ ràng là đ ĩa cần tây còn cách chỗ cậu nhóc này cả một khoảng, có vẻ là cậu đã cố tình gắp nó cho hắn.
Sau khi Triều Triều nói dứt lời liền vùi mặt vào bát, chốc chốc lại lén dùng khóe mắt liếc nhìn người đàn ông bên cạnh.
Cậu nhớ theo như kết quả lúc trước cậu và Mộ Mộ điều tra ra, loại rau cha ghét nhất là cần tây.
Mặc dù cậu bé không biết tại sao cha bỏ rơi mẹ rồi nhưng bây giờ vẫn dùng ánh mắt như vậy nhìn bà ấy.
Nếu ông ấy đã bỏ rơi mẹ thì nhất định phải nhận lấy trừng phạt, số cần tây này chỉ mới là một chút trừng phạt nho nhỏ mà thôi!
Lệ Bạc Thâm cầm đũa, dùng ánh mắt đầy ẩn ý liếc nhìn cậu nhóc đã gắp rau cho mình.
Cảm nhận được ánh mắt của hắn, Triều Triều lại ngẩng đầu lên, không chút sợ sệt mà thản nhiên đối diện với ánh mắt của hắn.
Lệ Bạc Thâm nhíu mày thật chặt, dường như hắn vừa đọc được một chút khiêu khích từ trong mắt của thằng nhóc này.
Nhất thời hắn vẫn không thể nào nghĩ ra được vẻ khiêu khích này từ đâu ra, nhưng mà hắn cũng không để chuyện này trong lòng.
“Chú không thích cần tây sao?”
Triều Triều ra vẻ vô tội nhìn thẳng vào người đàn ông, giọng điệu cũng có chút thúc giục.
Lệ Bạc Thâm nhếch môi: “Không có.”