Tiểu Tinh Tinh chuẩn bị ăn tiếp, nhưng không ngờ đã động tới chỗ nào đó trên bàn tay làm cô bé đau đến ứa nước mắt, bàn tay lập tức dừng lại tại chỗ, bất đắc dĩ ngẩng đầu đưa ánh mắt cầu cứu nhìn Giang Nguyễn Nguyễn.
Thấy vậy, Giang Nguyễn Nguyễn vội vàng đặt bát đ ĩa đũa trong tay xuống: “Có chuyện gì vậy?”
Tiểu Tinh c ắn môi dưới, cố gắng kìm nén nước mắt, xoay mu bàn tay ra cho cô kiểm tra.
Nhìn thấy mu bàn tay cô bé, mọi người đồng loạt sửng sốt.
Lúc này trên làn da trắng nõn của cô bé đang hiện lên mấy vệt đỏ trông vô cùng đáng sợ.
Giang Nguyễn Nguyễn nhíu chặt mày, đau lòng lên tiếng hỏi: “Chuyện này là sao vậy?”
Tiểu Tinh Tinh cắn môi không lên tiếng.
Giang Nguyễn Nguyễn lại nhìn sang Lệ Bạc Thâm bên cạnh.
Đối mặt với nghi vấn trong mắt cô, Lệ Bạc Thâm đột nhiên có chút chột dạ, nhưng mà ngoài mặt vẫn giữ bình tĩnh như cũ: “Có lẽ là con bé lúc con bé đập đồ bị cái gì đó dội lại làm bị thương.”
Ánh mắt Giang Nguyễn Nguyễn càng thêm lo lắng: “Con bé đập cái gì?”
Lệ Bạc Thâm trầm giọng nói: “Tiểu Tinh Tinh không biết khống chế cảm xúc, lúc tức giận thỉnh thoảng sẽ đập phá đồ đạc để giải tỏa.”
Hắn không biết nên mở miệng nói ba chữ bệnh tự kỷ với Giang Nguyễn Nguyễn như thế nào.
Cũng không biết lúc cô biết chuyện sẽ phản ứng thế ra sao.
Ánh mắt Giang Nguyễn Nguyễn chợt lóe lên vẻ ngạc nhiên, sau đó quay đầu lại xác nhận với Tiểu Tinh Tinh: “Là con tự làm mình bị thương sao?”
Tiểu Tinh Tinh do dự vài giây rồi khẽ gật đầu.
Thấy cô bé thừa nhận, Lệ Bạc Thâm khẽ cau mày: “Sao con không nói cho cha biết?”
Tiểu Tinh Tinh hơi rụt người lại, oan ức nghiêng người về phía bên cạnh Giang Nguyễn Nguyễn.
Nhìn thấy dáng vẻ của cô bé, Giang Nguyễn Nguyễn bất mãn liếc nhìn Lệ Bạc Thâm.
Con bé đã bị thương rồi mà người này vẫn dùng giọng điệu đó nói chuyện cho được.
“Con đau lắm phải không?” Thu hồi tầm mắt khỏi người đàn ông đó, Giang Nguyễn Nguyễn đau lòng nắm lấy bàn tay của cô bé, nhẹ nhàng xoa xoa mấy cái.
Tiểu Tinh Tinh mím môi gật đầu.
“Ngoan, dì sẽ bôi thuốc cho con, một lát nữa sẽ hết đau ngay.” Giang Nguyễn Nguyễn buông tay cô bé ra rồi dặn dò hai đứa nhỏ: “Hai con nói chuyện với em gái một lát đi, mẹ đi lấy hòm thuốc.”
Hai đứa nhỏ vội vàng gật đầu, ngồi bên cạnh kể mấy câu chuyện thú vị cho Tiểu Tinh Tinh nghe.
Rất nhanh, Giang Nguyễn Nguyễn đã cầm hòm thuốc quay lại bàn ăn, tỉ mỉ bôi thuốc lên cho Tiểu Tinh Tinh.
Toàn bộ quá trình bôi thuốc cho Tiểu Tinh Tinh rất nhẹ nhàng, lúc đau cũng chỉ là đau nhẹ mà co tay lại một chút lại nhanh chóng đưa tay ra lại.
Thấy vậy, trái tim của Giang Nguyễn Nguyễn càng mềm nhũn.
Sau khi bôi thuốc xong, Giang Nguyễn Nguyễn trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Tiểu Tinh Tinh.
Triều Triều hiểu chuyện nhường lại chỗ ngồi của mình, bưng chén qua ngồi bên cạnh Lệ Bạc Thâm.