Mộ Mộ quay đầu lại, làm mặt quỷ với Tiểu Tinh Tinh: “Xem em dễ dọa đến cỡ nào kìa, bọn anh chỉ mới nghỉ một ngày, mà em đã không nỡ xa bọn anh đến vậy sao? Nhóc dính người!”
Tiểu Tinh Tinh nghe hai anh trai nói như vậy, cuối cùng cũng chịu yên lòng, nín khóc rồi mỉm cười.
Lệ Bạc Thâm đứng ở cửa phòng ăn cách đó không xa, nhìn cô bé cuối cùng cũng mỉm cười, dưới đáy mắt hắn chợt hiện lên một đống cảm xúc lộn xộn.
Không ngờ hắn dỗ dành lâu như vậy, vẫn không bằng mấy câu nói của ba mẹ con họ.
Tiểu Tinh Tinh không những ngừng khóc mà còn bắt đầu cười.
Đứng đó một lúc lâu, nhìn Tiểu Tinh Tinh bị hai đứa nhóc chọc cười không ngừng, cuối cùng Lệ Bạc Thâm cũng nhấc chân bước vào muốn ôm Tiểu Tinh Tinh về.
Hai người tới đây là bởi vì Tiểu Tinh Tinh muốn tận mắt tới xem thử, hiện tại bọn họ đã xác nhận xong, cũng nên đến lúc trở về rồi.
Có điều hắn vừa đi tới bên cạnh Tiểu Tinh Tinh liền nghe thấy tiếng bụng cô bé đánh trống.
Giang Nguyễn Nguyễn khẽ cau mày: “Con chưa ăn tối à?”
Tiểu Tinh Tinh mím môi gật đầu.
Thấy thế Giang Nguyễn Nguyễn quay đầu nhìn về phía người đàn ông đang đứng, ánh mắt tỏ vẻ trách móc.
Mặt Lệ Bạc Thâm không chút biểu cảm, thản nhiên đáp lại ánh mắt của cô: “Tôi đã khuyên con bé đi ăn rồi nhưng nó cứ làm ầm ĩ lên, vừa về đến nhà đã nhốt mình vào phòng ngủ, không thèm ăn không uống gì cho nên tôi mới đáp ứng sẽ dẫn con bé qua đây để nó không gây sự nữa, chưa kịp ăn cơm.”
Giang Nguyễn Nguyễn liếc nhìn chiếc áo sơ mi mỏng manh của người đàn ông, bất lực quay mặt đi.
Triều Triều ở bên cạnh lo lắng nhìn em gái: “Đúng lúc bọn anh chỉ mới ăn thôi, em có muốn ăn cùng không?”
Hai mắt Tiểu Tinh Tinh sáng lên, gật đầu thật mạnh rồi mới chợt nhớ tới một chuyện, quay người xin cha đồng ý.
Lệ Bạc Thâm do dự mấy giây, nhìn Giang Nguyễn Nguyễn: “Nếu không phiền, cô có thể cho con bé ăn chút gì được không?”
“Con ngồi giữa hai anh nhé?” Giang Nguyễn Nguyễn trực tiếp đề nghị.
Một nụ cười rạng rỡ xuất hiện trên khuôn mặt của Tiểu Tinh Tinh.
Hai bạn nhỏ lập tức dịch ghế sang một bên để nhường chỗ cho em gái.
Lệ Bạc Thâm nhìn cô bé ngồi giữa cặp song sinh kia, vô thức cau mày.
Trông bọn họ mới đúng là một gia đình, còn mình chỉ là một người ngoài cuộc.
Giang Nguyễn Nguyễn đặt Tiểu Tinh Tinh lên ghế rồi bới cơm đưa cho cô bé, nhìn ba đứa nhỏ tụ tập ăn uống với nhau, trong mắt cô lại tràn đầy ý cười.
Có điều, cô cứ cảm thấy ánh mắt sắc bén của vị Phật lớn kia vẫn đang đâm vào lưng mình.
Giang Nguyễn Nguyễn thu hồi nụ cười, quay người nhìn về phía Lệ Bạc Thâm.
Bắt gặp ánh mắt của cô, Lệ Bạc Thâm cũng thu hồi cảm xúc, vẻ mặt lãnh đạm.
“Còn anh thì sao?” Giang Nguyễn Nguyễn đè nén sự kỳ lạ trong lòng xuống, bình tĩnh hỏi.
Nghe vậy Lệ Bạc Thâm khẽ cau mày, trên mặt lộ ra vài phần khó hiểu.