Thím Trương nhẹ nhàng thở ra, dịu dàng bế cô bé lên rồi vỗ lưng trấn an: “Tiểu tiểu thư làm sao vậy? Nói cho thím biết có được không? Có phải bị bạn ăn hiếp ở trường không con?”
Cô bé trong lòng bà chỉ không ngừng khóc thút thít, không có chút phản ứng nào cả.
Thím Trương lập tức hết cách, chỉ có thể ôm cô bé dỗ dành.
“Là vì cặp song sinh kia không đến trường đúng không?” Lệ Bạc Thâm trầm giọng mở miệng.
Nghe thế, đôi mắt Tiểu Tinh Tinh mới hơi sáng lên rồi thút thít liếc nhìn hắn.
Thím Trương thấy tiểu tiểu thư có phản ứng thì vội vàng đưa mắt ám chỉ thiếu gia nhà mình, bảo hắn chiều theo ý cô bé đi.
Lệ Bạc Thâm thở dài, không nghĩ tới con bé lại ỷ lại hai đứa trẻ kia đến mức này.
Hay là vì ba đứa nhỏ cùng mẹ khác cha nên mới sinh ra liên hệ như vậy với nhau?
“Cha biết rồi, con không muốn tụi nó rời khỏi nhà trẻ.”
Lúc này Tiểu Tinh Tinh mới nhìn về phía hắn, cả khuôn mặt đầy vẻ tủi thân ấm ức.
Nhìn thấy con mình như vậy, Lệ Bạc Thâm chỉ có thể chịu thua: “Cha hứa với con là không đuổi học tụi nó nữa.”
Cô bé vẫn nhìn chằm chằm hắn, trong mắt tràn đầy lên án.
Lệ Bạc Thâm đọc hiểu ý của cô bé nên dịu dàng giải thích: “Hôm nay tụi nó không đến nhà trẻ là vì xin phép nghỉ thôi, cô giáo còn chưa nói chuyện đuổi học với họ.”
Tiểu Tinh Tinh trừng mắt nhìn, tần suất nức nở từ từ giảm xuống, nhưng vẫn trề môi ra không tin tưởng hắn.
Ngày đó chính tai cô bé nghe thấy cha và cô giáo nói chuyện với nhau, kết quả hôm nay hai anh trai liền không đến nhà trẻ.
Sao lại có chuyện trùng hợp như vậy được?
Lệ Bạc Thâm nhìn ra hoài nghi trong mắt cô bé, cảm thấy càng bất đắc dĩ: “Cha không cần lừa con chuyện này, hôm nay tụi nó không đến nhà trẻ là vì không được khỏe. Ngày mai con có thể nhìn thấy họ.”
Tiểu Tinh Tinh vẫn ấm ức mếu máo, trên mặt tràn ngập hoài nghi.
Lệ Bạc Thâm thấy thế cũng cảm thấy hết cách: “Con muốn thế nào mới chịu tin đây?”
Hắn không ngờ hai đứa nhóc kia lại có địa vị cao như thế trong lòng Tiểu Tinh Tinh, cao đến mức Tiểu Tinh Tinh không tin hắn vì tụi nó.
Tiểu Tinh Tinh do dự một lát, sau đó nửa tin nửa ngờ ra hiệu cho thím Trương buông mình xuống rồi moi quyển vở và bút ra từ đống bừa bộn dưới đất, tiếp đó thút thít viết hàng chữ xiêu vẹo nguệch ngoạc lên đó.
“Xác nhận!”
Cô bé muốn nhìn thấy các anh chính miệng nói với cô là họ không bị đuổi học, về sau còn có thể gặp nhau ở nhà trẻ!
Lệ Bạc Thâm hiểu ý của cô bé là muốn đến nhà Giang Nguyễn Nguyễn để xác nhận, hắn lập tức hơi đau đầu.
Tiểu Tinh Tinh thấy qua một hồi lâu mà hắn vẫn không trả lời thì lại mếu máo, có xu thế muốn khóc tiếp, hai bàn tay nhỏ còn siết chặt lấy quyển vở.
Lệ Bạc Thâm nhớ đến lúc nãy con bé đã khóc như thế nào thì bất đắc dĩ ấn tay lên trán, trầm giọng đáp: “Được rồi, cha lập tức dẫn con đi tìm họ.”
Tiểu Tinh Tinh lập tức ngừng khóc, chớp mắt xác nhận với hắn.