Âu Dương Đằng tiến nhanh về phía An Nguyệt, ôm lấy cô ta ngồi trên giường, khẽ đưa tay vuốt ve lồng ngực An Nguyệt, vài giây sau chỉ ném về chỗ cô một cái liếc mắt.
An Mạt ngồi trên sàn nhà, máu trộn lẫn với nước mắt loang lổ ra cả một vùng, cô cố lùi ra phía sau, đầu hơi ngó nghiêng định hướng để đứng dậy. Sau đó, bất ngờ có luồng gió lướt qua người, cả người An Mạt bị một lực mạnh kéo lên.
- " Cô định đi đâu? "
Âu Dương Đằng cầm lấy tay cô rất chặt, tiếng nói rít qua kẽ răng vô cùng đáng sợ, mặt đằng đằng sát khí hiện lên sự tức giận tột cùng:
- " Cô muốn đi? Đừng hòng! "
- " Âu Dương Đằng! Chúng ta...kết thúc rồi! "
An Mạt sịt mũi đưa tay gạt tay hắn, mấy ngày qua cô vì chuyện của hắn mà có lúc bỏ bữa nên bây giờ sức lực gạt tay hắn ra cũng cạn kiệt.
- " An Mạt! Tôi biết cô có tấm lòng cao thượng, luôn luôn giúp đỡ người khác, cô...giúp em gái cô thay tim đi! "
Lời nói của Âu Dương Đằng không nhanh không chậm lọt vào tai cô, An Mạt giật giật cơ mặt, thâm tâm lại dội lên một cảm xúc mãnh liệt nhưng cơ hồ không rõ. An Mạt môi cong lên nở nụ cười nhàn nhạt:
- " Anh nói cái gì? "
- " Nếu diễn vai tốt thì diễn cho trót, tôi muốn cô thay tim cho An Nguyệt, cô ấy bệnh rồi! "
Âu Dương Đằng âm lãnh nhìn cô, chỉ thấy An Mạt vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi, im lặng không nói.
Vì cớ gì hắn lại tổn thương cô lần nữa?
Vài ngày trước hắn hỏi cô, có phải tim cô với tim An Nguyệt giống nhau không? Hai người vốn dĩ là chị em song sinh, nếu cô bị bệnh thì An Nguyệt có thể thay tim đúng không?
Hoá ra bây giờ, người thay tim lại là cô!
An Mạt thở hắt ra một hơi, cô khóc không nổi nữa rồi! An Mạt kiềm chế cảm xúc mà bật cười rất lớn, tiếng cười mang theo vài phần bất lực, sau đó cô chậm rãi lắc đầu.
An Mạt mò mẫm tay tìm cơ thể hắn, Âu Dương Đằng nhìn hành động của An Mạt chỉ biết cau mày, cô chạm trúng người hắn, trượt tay lên để trên ngực trái Âu Dương Đằng, khàn khàn cất tiếng:
- " Âu Dương Đằng, tôi cũng là con người! Tôi bị mù rồi anh còn không hài lòng? Anh cũng có trái tim mà đúng không? Anh yêu An Nguyệt, sao không hiến tim cho nó mà lại lấy đi tim của tôi? "
- " Vì trên người cô toàn bộ đều thuộc về An Nguyệt! "
Âu Dương Đằng hất mạnh tay cô xuống, ánh mắt chứa đầy sự chán ghét nhìn An Mạt.
Vết thương lòng lại được dịp bung ra, mỗi lời nói của hắn thật giống như những cây kim sắc nhọn đâm vào trái tim cô, từ từ đâm từng lỗ một, đau điếng đến mức nghẹt thở.
Từ từ rỉ máu, đau đến tận xương tủy.
- " Âu Dương Đằng, xin anh, buông tay tôi, tôi...
Chưa nói dứt câu, có ai đó đánh mạnh vào sau gáy cô, An Mạt theo đó trượt khỏi cánh tay Âu Dương Đằng, nằm bệt xuống sàn nhà, trước khi cô hoàn toàn chìm hẳn trong vô thức, bên tai cô nghe loáng thoáng có tiếng nói:
- " Mau đưa cô ta ra xe! "
Khi cô ngất lịm đi, Ôn Thẩm từ dưới lầu chạy lên, thấy có hai người đang định lôi An Mạt, bà hoảng hốt đi nhanh lại kéo mấy người đó ra, vừa kéo vừa hét lên:
- " Mấy người làm gì con bé vậy! Mau bỏ con bé ra, An Mạt, tỉnh lại đi! An Mạt! "
Âu Dương Đằng thấy bà can thiệp vào chuyện của hắn, lửa giận bốc lên cả đỉnh đầu, hắn lập tức cầm lấy cổ tay Ôn Thẩm lôi xồng xộc ra bên ngoài.
- " Cậu chủ! An Mạt cô ấy không làm hại cậu, xin cậu đừng làm thế với con bé! Nếu cậu còn như vậy, tôi sẽ nói với bà Lam! "
Ôn Thẩm đưa ánh mắt khẩn cầu nhìn Âu Dương Đằng, chỉ thấy hắn cười khuẩy, cứ thế mà lắc đầu:
- " Bà...câm miệng! "
Âu Dương Đằng thấp giọng nói nhỏ vào mặt bà, bất ngờ dùng sức đẩy Ôn Thẩm thật mạnh.
" Rầm " một tiếng.
Cơ thể Ôn Thẩm lăn lóc từ trên cầu thang xuống, máu từ trên đầu chầm chậm lan ra sàn nhà.
Âu Dương Đằng liếc Ôn Thẩm, cười hắt ra rồi " hừ " một cái:
- " Kết cục cho một kẻ lo chuyện bao đồng! Mau đưa cô ta đi! "
- ----
- " Lần gọi cuối cùng hành khách tên Amber tới Catania, xin ngay lập tức tới cửa số 35..."
- ".... "
- " Hành khách tên Amber tới Catania, xin quý khách lập tức tới cửa số 35, chuyến bay sắp khởi hành..."
Sân bay tấp nập kẻ qua người lại, vang vọng lên tiếng nói của phát thanh viên truyền tin đang hối thúc khách hàng vì chậm trễ chuyến bay.
Bên ngoài cửa ra vào, Huyết Ưu Trác mặt lanh tanh ôm lấy áo khoác, đưa mắt nhìn dòng xe đến rồi lại đi.
Steven đứng phía sau kéo hai chiếc vali nặng trịch, ngoài hai người ra còn có một người đàn ông trung niên tầm 50 tuổi, vóc dáng béo tròn, tóc muối tiêu, mắt đeo kính cận đứng chắp tay sau lưng ở bên cạnh Steven.
Huyết Ưu Trác nhận được tin báo của Luv, gấp gáp đặt chuyến bay sớm nhất từ Australia về Trung Quốc trong đêm.
Anh vì có chuyện gấp cần phải làm nên mấy ngày không thể ở lại đây, có một người quan trọng anh phải đích thân đón từ Úc về, một người có thể giúp cho cô nhìn lại ánh sáng.
Trước khi đi anh có nhờ Luv cùng Shipper trông chừng cô, nếu có chuyện xảy ra thì phải nói ngay cho anh biết, thật không ngờ lại đến sớm hơn dự kiến. Huyết Ưu Trác nuốt khạn một tiếng, sắc mặt lộ rõ vẻ lo lắng đưa tay lên nhìn đồng hồ.
Anh với tay kéo vali từ tay Steven, nhấc mông ngồi lên đó. Lại nghĩ đến An Mạt, tâm trạng anh có chút biến đổi liền khẽ gục đầu xuống.
Gió đêm thổi lạnh lẽo làm rối tung mái tóc của Huyết Ưu Trác, anh nhắm nghiền mắt lại, tâm trí luôn xoay quanh nụ cười của cô.
Nụ cười nhàn nhạt nhưng để lại vô cùng ấn tượng. Huyết Ưu Trác như con tàu ngầm chìm mãi trong nụ cười đó.
Tâm trạng dần chùn xuống khiến anh khó chịu, Huyết Ưu Trác liền đứng dậy đưa tay lên nhìn đồng hồ lần nữa, trong lòng như bị châm lửa, từ từ nhen nhóm đến mức tê tái.
" An Mạt! Em thế nào rồi? "
Có phải anh sai rồi không?
Một lúc lâu sau, ở bên ngoài sân bay liền xuất hiện hai chiếc Audi bóng loáng, lập tức thu hút sự chú ý của những người đi đường.
- " Cậu chủ! "
Một người đàn ông mặc vest lịch thiệp đứng bên thân xe thận trọng mở cửa ra, Huyết Ưu Trác lập tức ngồi vào bên trong.
- " Steven, đưa ông ấy trở về biệt thự trước! "
- " Có cần đưa người đến hay không? "
- " Không cần! "
Steven hiểu ý gật đầu một cái, kéo theo vali đi cùng ông béo tròn đó ngồi xe ở phía sau. Hai chiếc xe Audi nhanh chóng khởi động, quẹo bánh lao đi hoà vào dòng xe tấp nập trên đường.
Huyết Ưu Trác ngồi yên vị trên xe, đôi mắt màu hổ phách hơi nheo lại, vì mất ngủ mà mắt liền xuất hiện quầng thâm, đến mày cũng cau lại rất chặt. Anh đưa tay day day thái dương, chất giọng trầm ấm chậm rãi phát ra:
- " Định vị được vị trí của Luv chưa? "
- " Định vị được tại một bệnh viện tư đối diện trung tâm thành phố! "
- " Buff, mau đến đó! "
Người đàn ông tên Buff nhận được lệnh liền gật đầu, lập tức đạp chân ga. Chiếc Audi xé gió lao đi hoà mình vào đêm đen.
Nửa tiếng sau, xe của anh đã nhanh chóng đỗ trước cửa bệnh viện tư. Thấy anh vừa tới, Luv đứng đối diện ở bên đường lập tức chạy lại báo cáo tình hình:
- " Cậu chủ, Âu Dương Đằng mới đưa An Mạt tiểu thư vào! "
Huyết Ưu Trác khí sắc lạnh lẽo liền bước xuống xe, ánh mắt sắc bén liếc qua bệnh viện một cái, hơi nghiêng đầu nói chuyện với Luv:
- " Âu Dương Đằng làm gì cô ấy rồi? Còn Shipper đâu? "
- " An Mạt tiểu thư cô ấy bị bất tỉnh, trên người còn có máu! Riêng Shipper thì theo dõi ở bên trong! "
Đáy mắt anh bất giác xẹt qua tia nguy hiểm, nhàn nhạt bật cười:
- " Hay cho Âu Dương Đằng! "
Đôi chân dài sải từng bước lớn lập tức đi vào trong, Luv theo đó cũng đi vào.
- ---
Cả căn phòng nổi bật lên một màu trắng tinh khiết, bức tường sơn bị bong tróc từng mảng lấm lem bùn đất nhìn trông rất bẩn thỉu.
Trong phòng, là chiếc giường đôi được đặt cạnh nhau, một bên là An Mạt nằm, còn bên kia không ai khác chính là An Nguyệt.
Cả hai đều bất tỉnh đến giờ vẫn chưa tỉnh lại.
Âu Dương Đằng ngồi bên cạnh An Nguyệt, cầm lấy tay cô ta đưa lên miệng hôn thật sâu. Điều mà hắn chưa kịp nghĩ đến, bệnh tình của An Nguyệt lại chuyển biến nhanh đến như thế.
- " Âu tổng? "
Âu Dương Đằng ngước mặt lên, thấy một vị bác sĩ tầm 40 đang đứng ở đó.
- " Lý Uông, cô ấy thế nào? "
Vị bác sĩ nọ có tên Lý Uông tặc lưỡi một cái, thở hắt ra thấp giọng nói với hắn:
- " Đến phòng tôi nói chuyện một lát! "
- " Được! "
Âu Dương Đằng vương vấn mà bỏ An Nguyệt ra, theo chân Lý Uông đi ra khỏi phòng, xoay người kéo cửa chậm rãi đóng lại.
Tầm vài phút sau, Huyết Ưu Trác đẩy cửa đi vào, nhìn thấy An Mạt nằm trên giường bệnh. Gương mặt hiện rõ sự tiều tụy, điểm xuyến lên đó là mảng máu tươi chưa khô hết, tim anh như bị bóp nghẹt, tất thảy mọi hành động bây giờ như bị đông cứng.
Anh mím chặt môi mà chậm rãi tiến lại chỗ cô, đưa tay vuốt ve khuôn mặt gầy gò, khó khăn cất tiếng:
- " Mạt Mạt! Anh đến đón em! "
Huyết Ưu Trác cẩn thận bế An Mạt lên, quay người bước ra khỏi phòng. Luv đi sau lưng anh, vài giây sau chỉ nghe anh nói:
- " Luv! Đưa An Nguyệt đi, phải để Âu Dương Đằng cảm nhận được cảm giác mất đi người mà hắn thương yêu nhất là như thế nào! "