Âu Dương Đằng cùng An Nguyệt bất ngờ nhìn về phía phát ra tiếng nói.
An Mạt đã đứng ngay ở bên ngoài cửa phòng, bóng dáng cô độc đứng một mình ở đó, chầm chậm rơi nước mắt.
- " Hai người...thật xứng đôi! "
An Mạt cất giọng, âm thanh phát ra lẩy bẩy run lên. Cô men theo bờ tường bước từng bước một đi vào.
- " An...Mạt, em...hiểu lầm rồi! "
Âu Dương Đằng nhìn theo từng bước của cô, bình thản lên tiếng. Tay để trên người An Nguyệt cứ thế vuốt ve một cái, An Nguyệt khẽ bật cười thành tiếng.
- " Hiểu lầm? Có phải không? "
An Mạt nghe thấy tiếng cười của cô ta, trong lòng có chút chua xót mà cười nhạt một cái.
Ôn Thẩm đứng quan sát bên ngoài cửa phòng, lo lắng nhìn về chỗ cô cùng hai người họ. Chuyện riêng của ba người, bà không nên xen vào thì hơn, không nhanh không chậm quay người đi xuống lầu.
- " An Mạt, em nghe anh nói! "
- " Anh nói đi! "
Cô cầu mong, hắn nhất nhất cũng đừng nói hắn với An Nguyệt đang qua lại với nhau, cô cảm thấy cô lừa gạt bản thân đến mức ngu ngốc rồi.
Biết hắn qua lại với An Nguyệt sao còn cố níu kéo?
- " Anh với An Nguyệt, quả thực..."
Hắn nheo mắt nhìn cô, dừng lại câu nói một lúc, sau đó nhìn thật chăm chú biểu cảm trên gương mặt cô, thâm trầm mà phát ra tiếng nói:
- " Đang qua lại với nhau!... An Mạt, em nghe rõ không? "
Hắn cứ thế vô hình đâm thẳng vào trái tim cô một nhát. Biết được mọi chuyện nhưng cô cảm giác rất mới, nghe từ chính miệng hắn nói ra, cô càng đau lòng hơn, không kiềm chế được mà bật tiếng khóc.
Tất cả mọi chuyện, là do cô tự làm tự chịu.
Là cô sai khi cứ cố chấp yêu hắn, tin tưởng hắn. Được người khác khuyên nhủ, nói rõ chuyện cho cô biết rồi, lại ngu ngốc phủ nhận, còn muốn tin vào hắn thêm một lần nữa.
An Mạt buông thõng tay cấu chặt lấy góc váy, cơ thể theo đó cũng khẽ động theo từng tiếng khóc. Trong lòng như có ai đó gặm nhấm từng tí một, đau đớn đến tận tâm can.
- " Ngoài khóc ra chị đúng là chẳng làm được tích sự gì! "
An Nguyệt lắc đầu ngao ngán, chậc lưỡi một cái lại bám lấy cánh tay Âu Dương Đằng, nheo mắt nhìn cô.
- " A Đằng...anh với An Nguyệt, là...qua lại từ lúc nào? "
An Mạt khó khăn mở miệng, mặt mũi vì khóc mà sưng lên, ngay đến giọng nói cũng bị biến đổi, như có thứ gì đó mắc nghẹn trong cổ họng, cứng ngắc mà bám lấy ở đó thật chặt.
- " Rất rất lâu rồi, hình như...1 năm trước, lúc cô tặng mắt cho tôi chẳng hạn? "
Mỗi lời nói của hắn đều thành công khuấy động tâm can cô, An Mạt cắn chặt môi, chân vô thức lùi lại phía sau vài bước, mất hết sức lực mà ngồi bệt xuống sàn nhà.
An Mạt bật cười, tiếng cười thật to vang vọng khắp nhà. Sau đó lại khóc, khóc đến mức thở cũng không ra hơi.
- " Chị ta nổi điên rồi kìa! "
An Nguyệt nhíu mày nhìn cô, đáy mắt xẹt qua tia thú vị. Âu Dương Đằng cũng không kém, đưa tay ôm chặt An Nguyệt, cả người thích thú dựa vào bệ cửa sổ.
Một vở kịch hấp dẫn như thế, tiếc gì lại không xem?
- " A Đằng...anh tại sao lại đối xử như thế với em? Em có điểm gì không tốt, vì lí do gì...anh lại làm như thế? "
- " Vì cô mù! "
Hắn không nhanh không chậm phun ra từng chữ, vài giây sau đó liền chậm rãi đẩy An Nguyệt ra, từ từ bước về phía cô.
Âu Dương Đằng khom người xuống, đưa tay bắt lấy cằm cô, dùng sức bóp rất chặt, An Mạt cầm lấy tay hắn cố đẩy ra nhưng vô ích, chỉ nghe thấy hắn nói, những lời vô cùng nhẫn tâm:
- " Cô có biết tôi ghét cô đến mức nào không? Nhìn thấy cô tôi cảm thấy rất bẩn mắt, cô không hơn không kém như một người ở trong nhà, cô muốn biết lí do tại sao tôi lại làm như thế không? Một con mù như cô cho dù có bị bỏ rơi ngoài đường cũng không ai đếm xỉa đến, An Mạt cô lấy tư cách gì mà đòi ở bên cạnh tôi? "
An Mạt sững người, tay đặt trên tay hắn cũng từ từ tuột xuống.
Hắn nói nhìn thấy cô rất bẩn mắt.
Hắn nói cô mù.
Nhưng cô mù là vì ai? Tự nguyện hiến mắt cho hắn, đổi lại cô nhận được gì từ hắn đây?
Bây giờ hối hận cũng không kịp nữa rồi!
An Mạt để mặc hắn bóp chặt lấy cằm của cô.
Bất lực, mệt mỏi xâm chiếm toàn bộ cơ thể An Mạt. Khóc cũng khóc rồi, những lời cô muốn nghe cũng đã nghe rồi, bây giờ còn nói được gì nữa đây?
Âu Dương Đằng tay đang bóp lấy cằm cô đột nhiên nới lỏng, mắt hắn khẽ chuyển động bất giác mở căng hết cỡ.
Trên đôi gò má trắng nõn nhưng gầy guộc của cô xuất hiện một vệt máu thật dài, chầm chậm chảy xuống, luồn lách qua kẽ tay hắn nhỏ từng giọt lên sàn nhà.
- " Máu...là máu! "
An Nguyệt lập tức hét lên, đưa tay chỉ vào An Mạt:
- " Chị ta...chảy máu rồi! Oẹ! "
An Nguyệt bụm lấy miệng ngăn cơn buồn nôn, lập tức quay đầu chạy vào nhà vệ sinh gấp gáp nôn khan.
- " An Mạt...cô làm sao vậy? "
Âu Dương Đằng buông cằm cô ra, nhíu mày nhìn An Mạt. Hắn không thể ngờ, có ngày An Mạt lại đổ huyết lệ.
An Mạt chậm rãi đưa tay lên vuốt gò má, mùi máu tanh nồng liền xộc thẳng vào mũi. Cô bật cười, An Mạt không rõ cô cười vì điều gì? Chỉ biết chính bản thân lại một lần nữa vì hắn mà kiệt quệ.
- " A Đằng... Khoảng thời gian trước đây, có phải chúng ta rất hạnh phúc không? Sao bây giờ anh lại thay đổi rồi? "
An Mạt chủ động lên tiếng, cô thậm chí còn không rõ bản thân đang làm điều gì. Cũng không phải níu kéo hắn, cũng không phải tâm sự với hắn. Chỉ là cô muốn nói hết tất cả những điều trong lòng mà cô muốn nói.
- " A Đằng... Không phải anh từng nói, chỉ cần ở bên em, cho dù hi sinh cả tính mạng anh cũng đồng ý? "
Lời hứa của hắn trong những năm học Đại học, là thứ mà cô trân trọng nhất ở hắn cho đến bây giờ.
- " A Đằng, nếu...thời gian quay lại lúc chúng ta học Đại học, anh vẫn có tình nguyện...ở bên em không? "
- ".... "
- " A Đằng, vì lí do gì anh lại đồng ý đính hôn với em? Vì em hiến mắt cho anh nên anh thấy nặng nề mà chịu trách nhiệm? Chứ không phải...là anh yêu em? "
- ".... "
- " 3 năm ở bên nhau, chẳng lẽ thứ tình cảm đó của anh là giả tạo? Chẳng lẽ anh không có chút tình cảm nào với em sao? "
Hắn im lặng nghe cô nói, ở đâu đó trong chính con người hắn, lại đột nhiên có chút rung động?
- " A Đằng, chúng ta...chia tay đi! "
An Mạt đưa tay quệt ngang qua mặt, không tự chủ được lại vang lên tiếng khóc.
Cuối cùng cô với hắn cũng chấm dứt, không còn liên quan gì đến nhau nữa rồi. Mối tình đầu của cô thật giống bọt biển, sóng đánh một cái liền vỡ tung tóe, không có cách nào vãn hồi.
- " Âu Dương Đằng, mau... cứu em! "
Tiếng nói của An Nguyệt vang vọng từ trong nhà vệ sinh, tiếng nói phát ra liền đứt quãng từng mạch.
Âu Dương Đằng chợt bừng tỉnh, gạt bỏ suy nghĩ lúc nãy lập tức ngồi dậy chạy ngay vào phòng vệ sinh.
- " An Nguyệt, em sao vậy? "
Trong này, An Nguyệt co quắp trên nền gạch, mặt tái mét ôm lấy lồng ngực đang co lại, thều thào muốn nói điều gì đó nhưng nói không ra hơi, cô ta với tay bám lấy Âu Dương Đằng, ánh mắt ngấn lệ nhìn hắn, mấp máy môi:
- " Cứu...! "
Âu Dương Đằng nhìn khẩu hình An Nguyệt, nét mặt lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt, hắn khom người bế An Nguyệt lên đi ra ngoài.
Sau khi đặt cô ta xuống giường, hắn điên cuồng lấy điện thoại ra gọi cho ai đó, vài giây sau tiếng tít dài, có người bắt máy.
Chưa kịp để người kia phản ứng, hắn lập tức hét lên:
- " Mau đưa xe đến nhà tôi ngay, gọi thêm nhiều đàn em của cậu đến dẫn cô ta đi! "