Ánh nắng le lói lan tràn khắp muôn nơi, mới sáng tinh mơ, Huyết Ưu Trác đột nhiên đến nhà của An Mạt.
- " Mời cậu vào nhà! "
Ôn Thẩm vui vui vẻ vẻ tiếp đón anh từ ngoài cửa. Huyết Ưu Trác khẽ gật đầu liền cởi giày đi vào.
Thấy An Nguyệt với Âu Dương Đằng đang ngồi ở bàn ăn, còn An Mạt thì không thấy đâu hết. Âu Dương Đằng đang định uống ngụm nước lập tức phát hiện ra anh. Hắn luống cuống tay chân không kịp chùi mép đi nhanh lại gần anh, miệng nở nụ cười:
- " Ngài Ivan! Mới sáng sớm ngài đến đây là có việc gì? "
Huyết Ưu Trác không trả lời hắn, đưa mắt nhìn An Nguyệt.
Cô ta vẫn thản nhiên ngồi ăn sáng, cảm nhận được ánh mắt của anh, An Nguyệt liền liếc anh bằng nửa con mắt. Sau đó với lấy khăn giấy lau miệng, chậm rãi bước lại gần Huyết Ưu Trác.
- " Ha! Anh đến gặp An Mạt à? Chị ấy chưa dậy, anh có thể vào phòng ngủ để gặp! "
Âu Dương Đằng trợn trừng mắt nhìn An Nguyệt, rón rén kéo tay cô ta một cái, miệng cười trừ:
- " Ngài Ivan, thật thất lễ rồi! Giới thiệu với anh, đây là em gái An Mạt, tên An Nguyệt! "
- " Anh không việc gì phải giới thiệu, anh ta biết em! "
An Nguyệt không kiêng nể nói thẳng vào mặt hắn, cao giọng bồi thêm vài câu:
- " Cái người mà anh xưng là ngài đây ấy à! Có quan hệ bất chính với chị An Mạt đấy! "
Hắn nuốt khạn, đẩy đẩy tay An Nguyệt, cơ mặt lập tức co lại, hắn đưa mắt thăm dò nét mặt của anh.
Chỉ thấy Huyết Ưu Trác cười như không cười.
- " Tôi có quen cô à? An Nguyệt! "
Anh nhấn mạnh vế sau, đôi mắt màu hổ phách khẽ nheo lại.
- " Còn giả vờ giả vịt! Anh còn bắt tôi, trói tôi, còn bẻ gãy tay tôi nữa! "
An Nguyệt giơ bàn tay còn đang run run chưa khỏi hẳn ra trước mặt anh, hất cằm nói lại.
Âu Dương Đằng đứng bên cạnh nghe được câu nói này của cô ta thì bất giác đưa ánh mắt nghi ngờ nhìn anh.
Huyết Ưu Trác tỏ vẻ khó hiểu, còn chép chép miệng:
- " Tôi có làm vậy với cô? Sao tôi lại không nhớ nhỉ? "
- " Anh...nói dối! "
An Nguyệt hét lên, tay cuộn chặt lại thành nắm đấm, nghiến răng đáp lại:
- " Chính anh bẻ gãy tay tôi còn không chịu nhận? Anh có biết tôi, lại đi giả vờ là không biết? "
- " À...tôi nhớ rồi! "
Huyết Ưu Trác bật cười, chậm rãi đáp lại:
- " Tôi nhớ lúc trước có gửi nhầm một bộ đầm đến đây, định quay lại lấy thì thấy cô mặc nó rồi, vị tiểu thư đây có hay không liền cho tôi một lời giải thích? "
Âu Dương Đằng mi tâm khẽ động, gửi nhầm một bộ đầm? Còn nói là An Nguyệt mặc? Có phải Huyết Ưu Trác nhầm lẫn hay không.
- " Ngài Ivan, bộ đầm nào vậy? "
Anh chầm chậm xoay người đi lại ghế sofa ngồi. Khách đến nhà chơi mà chủ nhà lại không chịu mời ngồi thì tự anh đi tìm chỗ để yên vị vậy. Huyết Ưu Trác móc trong túi ra một bao thuốc, An Nguyệt thấy vậy lập tức đưa tay bịt mũi, giọng nói phát ra có hơi biến đổi:
- " Trong nhà có người mang thai anh không biết sao? "
- " Không biết! "
Huyết Ưu Trác kẹp điếu thuốc lá trên tay, từ từ châm lửa.
- " Ai có thai vậy? Trong nhà này có nuôi chó à? "
Anh cố ý ngó nghiêng xung quanh, sau đó thì ngả người ra sau, hai tay gác lên thành ghế tìm chỗ dựa thoải mái nhất, bình thản rít thuốc một hơi dài.
- " Anh nói ai là chó? "
An Nguyệt đanh mặt định bước tới chỗ anh thì Âu Dương Đằng kéo lại, cáu gắt mà hạ giọng nạt cô ta:
- " Cút lên lầu! "
Hắn không muốn đắc tội với Huyết Ưu Trác, nhìn thái độ lúc nãy kèm theo hành động của An Nguyệt. Hắn nghĩ cô ta bị điên!
Hắn nghĩ cô ta tự bịa chuyện, tìm cớ gây sự với đối tác của hắn.
- " Anh dám nạt tôi? "
- " An Nguyệt tiểu thư! Mong cô trả lại bộ đầm! "
Anh lên tiếng cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người, đưa tay búng tàn thuốc lá, xác thuốc theo đó rơi xuống sàn nhà.
- " Đầm nào mà trả? Anh điên à? "
An Nguyệt tức giận gạt tay hắn ra, xồng xộc đi lại ghế đặt mông ngồi xuống.
- " Không phải là tôi đưa cho anh ngân phiếu rồi à? Còn đòi bộ đầm làm gì? "
- " Một tờ không đủ! "
Huyết Ưu Trác ngồi thẳng người lại, quay người vứt điếu thuốc ra bên ngoài cửa sổ, mắt liền nheo lại, nhếch mép nhìn An Nguyệt:
- " Ngân phiếu không đủ chỗ trống để tôi điền vào, phiền tiểu thư đây trả thêm tiền! "
- " Ngài Ivan, ngài nói gì vậy? "
Âu Dương Đằng cũng từng bước tiến lại chỗ hai người, hắn nghe không lọt tai câu chuyện về bộ đầm.
- " An Nguyệt đây cô ấy nợ tôi tiền, nếu được anh có thể trả thay cho cô ấy! "
- " Bao nhiêu tiền? "
Âu Dương Đằng mím môi, híp mắt chờ đợi câu trả lời.
- " Vì bộ đầm số lượng có hạn nên rất nhiều tiền, anh dám trả không? "
- " Là bao nhiêu? "
Mặt hắn biến sắc gấp gáp hỏi lại.
- " Chỉ cần anh đưa thêm 15% số cổ phần của anh ở công ty, chắc chắn sẽ trả được! "
Khi nghe anh nói xong, não hắn oang oang như nổ " bụp " một cái. Hắn biết Huyết Ưu Trác ở công ty chiếm hết một nửa cổ phần rồi, nếu bây giờ mà hắn đưa thêm cổ phần, không khác nào tự tay dâng công ty cho Huyết Ưu Trác. Hôm qua Huyết Ưu Trác còn đến công ty đòi làm việc. Hắn liền nhường, vậy mà giờ lại thêm việc này, rốt cuộc Huyết Ưu Trác tính làm gì đây?
Anh nâng người đứng dậy, đưa mắt quan sát biểu hiện của hắn. Tâm trạng có chút vui liền bồi thêm vài câu:
- " Không đưa cổ phần vậy thì tôi bắt An Nguyệt đi, đến nhà tôi làm người giúp việc! "
Âu Dương Đằng kiềm chế mà thở hắt ra, miễn cưỡng nở nụ cười:
- " Ngài Ivan, con bé này con non dại, ngài có thể...bỏ qua cho nó hay không? "
Huyết Ưu Trác mỉm cười, không nhanh không chậm lắc đầu.
- " Quyết định vậy đi, hôm nay tôi đem An Nguyệt đi, coi như hết nợ! "
- " Anh nghĩ tôi đi theo anh hay sao? "
An Nguyệt bây giờ mới lên tiếng, nâng người đứng phắt dậy khỏi ghế sofa, đưa tay chỉ thẳng vào mặt anh, cao giọng nói:
- " A Đằng sẽ đưa cổ phần cho anh, đừng mơ mà tôi đến nhà anh làm người giúp việc! "
- " An Nguyệt cô điên à? "
Âu Dương Đằng thấp giọng chưởi cô ta một tiếng, hắn tức giận đến mức mắt hằn tia máu chỉ muốn tát vào mặt cô ta một cái.
- " Anh phải nghĩ cho em với đứa bé! Em là vợ anh! "
Huyết Ưu Trác nghe vậy thì " Ồ " lên tỏ vẻ ngạc nhiên. Nói ra chữ " vợ " thật không biết ngượng là gì, còn mặt dày vênh váo nói thay cho Âu Dương Đằng. Gương mặt anh lộ ra vài phần giễu cợt, anh biết chuyện nhưng vẫn cố ý hỏi ngược lại:
- " Cô An Nguyệt đây có thai? Với Âu Dương Đằng? "
- " Không...
- " Đúng! "
An Nguyệt lên tiếng cắt ngang lời nói của Âu Dương Đằng, đưa tay lên vuốt ve phần bụng, vẫn cao cao tại thượng mà vênh mặt lên nói chuyện:
- " A Đằng sẽ đưa cổ phần cho anh, coi như " bố thí " cho anh đi, một bộ đầm mà làm quá lên đòi ngày này sang ngày khác, cái gì mà ngài? Tôi phỉ! "
- " Được! "
Huyết Ưu Trác lập tức đứng dậy, mắt liếc qua Âu Dương Đằng một cái sau đó nhìn An Nguyệt, chậm rãi phun ra từng chữ:
- " Nếu ngày mai Âu Dương Đằng, hay còn gọi là chồng của cô đây không chuyển cổ phần qua cho tôi, " trịnh trọng" mời cô đến nhà tôi làm người giúp việc! "
- " Tôi sợ anh chắc, A Đằng sẽ chuyển cho anh! "
- " Tốt! "
Huyết Ưu Trác chầm chậm liếc qua hắn:
- " Mong Âu tổng chuyển đầy đủ số cổ phần, tôi đây cảm ơn! "
Anh quay người bước ra khỏi phòng khách, khi đi ra có nhìn qua đồng hồ treo tường. Đã 8 giờ sáng rồi, muộn như vậy còn chưa ngủ dậy sao?
Huyết Ưu Trác xỏ giày đi ra khỏi nhà, còn cố ý đóng sập cửa thật mạnh.
- " An Nguyệt cô làm cái gì vậy? "
Âu Dương Đằng hậm hực nhìn An Nguyệt, tức giận đến nỗi sắc mặt cũng biến đổi, đến hơi thở phát ra cũng thật nặng nề.
- " Anh à, anh phải bảo vệ mẹ con em chứ! "
An Nguyệt bỏ qua sắc mặt hắn, nũng nịu mà kéo lấy cánh tay hắn lắc lắc.
- " Cô có biết mất đi cổ phần thì tôi không còn chỗ đứng trong công ty hay không? "
- " Nếu anh không đưa cổ phần thì em sẽ đến nhà hắn giúp việc đó, anh muốn vậy à? "
Âu Dương Đằng thở hắt ra một hơi, vì kiềm chế tức giận mà gân xanh nổi lên đầy trên trán.
Được rồi! Coi như hắn vì mẹ con An Nguyệt đi.
- " A Đằng, hay là chúng ta đưa chị An Mạt đến đó giúp việc đi! "