Độc Sủng - Chanh

Chương 20




An Nguyệt bị dồn vào bức tường ở phía sau, hơi thở phát ra tiếng rất nặng nề, bị câu nói của anh làm cho biểu cảm của cô ta đến mức móp méo.

- " Con nợ? Ý anh là gì? "

- " Nghe không thông? "

Huyết Ưu Trác xỏ hai tay vào túi quần, xoay xoay cần cổ:

- " Nhớ bộ đầm Valentino đính pha lê lúc trước cô mặc hay không? "

Đoạn hồi ức của An Nguyệt như cuốn băng dần dần tua chậm lại. Bộ đầm đắt tiền như thế, không thể quên được.

Mang vào còn rất hãnh diện, được người khác khen nghe rất êm tai.

- " Thì sao? Liên quan gì đến anh? "

Huyết Ưu Trác khẽ " Hừ " một tiếng, đảo mắt nhìn An Nguyệt từ trên xuống dưới, nhả ra một câu:

- " Loại người như cô lại dám mặc đồ tôi mua? Gan cũng rất to! Biết bộ đầm đó trị giá bao nhiêu tiền không? "

An Nguyệt mím môi, liếc nửa con mắt về phía anh, hất cằm đáp lại:

- " Đầm anh mua? Nực cười, chắc cũng tầm vài triệu nhân dân tệ, tôi trả lại cho anh là được chứ gì! "

Nói đoạn cô ta lấy bóp tiền ở trong túi xách đeo chéo bên hông, móc ra một tờ ngân phiếu vứt thẳng vào người anh, ngân phiếu theo gió trượt dọc áo anh liền đáp xuống sàn, An Nguyệt cao giọng:

- " Muốn ghi bao nhiêu thì tùy anh, coi như tôi trả hết nợ! Chỉ là một bộ đầm rẻ tiền thôi làm gì mà ghê vậy! "

Cô ta biết bộ đầm Valentino không hẳn chỉ có vài triệu nhân dân tệ, chỉ cần một viên pha lên đính trên váy đắt muốn cắt cổ người ta rồi. Nhưng vì thể diện, An Nguyệt không cho phép bản thân cô phải chịu sự đe doạ của Huyết Ưu Trác nữa.

An Nguyệt cúi xuống lấy túi đồ đi lướt qua anh, tay chuẩn bị chạm vào mã khoá trên cửa đột nhiên cổ áo đằng sau bị một lực kéo lại thật mạnh.

An Nguyệt cả người đập vào tường, tay Huyết Ưu Trác ghì chặt trên cổ cô ta.

Đôi mắt hổ phách của anh đã xuất hiện tia máu, lực đè trên cổ An Nguyệt càng lúc càng mạnh, anh kìm nén tức giận gằn từng chữ một:

- " Thân mang là con nợ mà dám lên mặt với tôi? Cô nghĩ một tờ ngân phiếu đó là trả hết nợ sao? Bộ đầm mấy trăm triệu USD mà cô nói là mấy triệu nhân dân tệ? Cô bị ngu thật hay đang giả vờ ngu? "

An Nguyệt bị đè cho đến mức mặt đỏ bừng lên, trán nổi đầy gân xanh lấm tấm mồ hôi hột, hít thở cũng không thông liền vội vàng há miệng hít lấy hít để không khí, tay đưa lên gạt tay anh ra nhưng gạt không nổi, An Nguyệt phát ra tiếng nói, thều thào trong cổ họng:

- " Đứa...bé! Mau bỏ...ra! "

Huyết Ưu Trác cong môi, lực đè xuống không vơi đi mà càng mạnh mẽ hơn, như muốn lấy đi mạng sống của An Nguyệt:

- " Nói cho cô biết! Cô không chỉ nợ tôi tiền của một bộ đầm, còn nợ thêm vết thương trên tay, trên trán Mạt Mạt! Nếu bây giờ cô còn mạnh miệng hay đụng tay đụng chân vào người cô ấy, tôi liền móc mắt cô, nếu lời nói của tôi cô vẫn không tiếp thu được, đứa bé trong bụng cô cũng không được yên ổn mà chào đời! "

Nói xong câu anh lập tức bỏ An Nguyệt ra, cô ta đau đớn trượt dọc theo bức tường ngồi bệt xuống sàn, ho khan rất lâu, mặc dù ra nông nỗi như vậy, cô ta vẫn ngước mặt lên hét thẳng vào mặt Huyết Ưu Trác:

- " Anh dám đụng vào tôi, tôi sẽ nói với A Đằng báo cảnh sát bắt anh! "

- " Báo đi! "

- " A Đằng chắc chắn sẽ tống giam anh vào tù! "

Huyết Ưu Trác bất ngờ cười thành tiếng, cả người liền khom xuống ngồi trước mặt An Nguyệt:

- " Nhớ lại cho kĩ công ty Âu Dương Đằng là ai đầu tư vào! Huyết Ưu Trác này rất mong chờ hắn bắt tôi vào tù! "

An Nguyệt lúc này đã đỡ hơn, cô ta liền đưa tay ôm lấy bụng, giọng nói phát ra mang theo sự đe doạ:

- " Anh mà làm hại đến đứa bé, tôi sẽ hại An Mạt! Anh cứ thử đi! "

- " Cô hại thử đi, xem ai hại ai trước, tôi sợ cô đến lúc đó mắt cũng không nhìn thấy được mà hại Mạt Mạt! "

Cả người An Nguyệt lập tức cứng ngắc, cô ta nghiến chặt răng, nhìn chằm chằm Huyết Ưu Trác.

Trong tuần này có hai người muốn đòi móc mắt cô ta rồi!

Tất cả lại tại chị!

An Mạt!

- " Còn hơn cả cầm thú! "

Sau câu nói đó, An Nguyệt còn bật thêm một tiếng chửi thề.

Ngay trước mặt anh.

Huyết Ưu Trác nâng người đứng dậy, tầm nhìn rũ xuống đáp lên người An Nguyệt, anh không muốn tốn nước bọt của mình vào thể loại người như vậy. Quay gót giày lập tức bỏ đi, trước khi biến mất khỏi dãy hành lang, anh còn nói với lại một câu:

- " Cô mà không trả được tiền, không chỉ có móc mắt, tôi còn bán cô vào hộp đêm! "

An Nguyệt trợn trừng mắt quay lại nhìn anh, Huyết Ưu Trác đã biến mất sau dãy hành lang dài. Cô ta nuốt khạn, chầm chậm đưa tay lên bụng vuốt ve.

- --- Bệnh viện ----

Âu Dương Lam thực sự bị đả kích rất mạnh nên hiện tại vẫn còn đang hôn mê nằm trong phòng bệnh.

Hắn ngồi bên cạnh bà, nặng nề nhìn Âu Dương Lam nhắm nghiền mắt. Hắn không ngờ được, bà lại phản ứng mạnh mẽ như thế! Vì một An Mạt, bà lại chưởi thẳng vào mặt hắn, đòi móc mắt hắn trả lại cho An Mạt.

Ngay đến tài sản, hắn cũng không được thừa kế.

Tay hắn vô thức cuộn lại thành nắm đấm, nhấc mông đứng dậy định quay ra khỏi phòng thì hắn nghe thấy tiếng thều thào:

- " A Đằng! "

Âu Dương Lam hơi thở yếu ớt cuối cùng đã tỉnh lại.

- " Mẹ! "

Hắn vội vàng đi lại bên cạnh bà, nắm lấy bàn tay của Âu Dương Lam, nét mặt cũng phần nào được dãn ra, hắn thở phào nhẹ nhõm nhìn Âu Dương Lam:

- " Mẹ tỉnh lại rồi! Có cảm thấy chỗ nào không được khoẻ nữa hay không? "

- " A Đằng! Mẹ xin con đấy, cắt đứt quan hệ với An Nguyệt, cưới con bé An Mạt đi! "

Âu Dương Lam không trả lời câu hỏi của hắn, tay bà cầm lấy tay hắn khẽ rung một cái.

- " Con bé nó là người tốt, nó còn cam tâm tình nguyện hiến mắt cho con, con không thể phụ lòng nó! "

- " Mẹ à, con không yêu cô ấy! Với lại An Nguyệt đã mang thai con của con, con không thể bỏ mặc em ấy! "

Âu Dương Đằng cau mày nói lại, hắn biết bà mới tỉnh lại nên tâm trạng không được ổn. Nhưng mặc dù thế, hắn vẫn không kiêng nể mà nói ra.

Hắn ghét An Mạt. Hắn không yêu cô!

- " A Đằng! "

Âu Dương Lam sắc mặt trắch bệch nhìn hắn, đôi mắt nheo lại đầy vết chân chim xuất hiện tầng sương mỏng, bà thấp giọng mắng hắn:

- " Con bé An Mạt nó cũng có thể sinh cho mày một đứa bé, tính tình nó hiền lành sao mày không yêu nó mà lại đi yêu cái con An Nguyệt kia? Cô ta có điểm gì tốt? "

Âu Dương Đằng kiềm chế cơn thỉnh nộ đang chực trào, hắn thở hắt ra một hơi:

- " Nếu bây giờ con kết hôn với An Mạt, liệu mẹ có cho con thừa kế tài sản hay không? "

- " Tất nhiên rồi! "

Âu Dương Lam ánh mắt chờ đợi nhìn hắn. Có phải bà khuyên nhủ được Âu Dương Đằng rồi hay không?

- " Được! "

Hắn trầm giọng, hơi thở bị cơn tức giận lấn át khiến đứt quãng vài phần, hắn cúi đầu nói nên Âu Dương Lam không thể nhìn rõ biểu cảm của hắn.

Âu Dương Lam nghe hắn nói như thế tất nhiên vui mừng, bà cười tươi vỗ nhẹ trên tay hắn:

- " Đồng ý kết hôn là tốt rồi! "

Môi Âu Dương Đằng bất giác cong lên, suy nghĩ của hắn như một cuốn phim chầm chậm chạy:

" An Mạt! Cô đừng hòng tôi cưới cô! Ai lại muốn cưới một con mù làm vợ đây? "