Độc Sủng Băng Phi

Chương 98: Mâu thuẫn [Lời người edit] (hay quên nhất là dịch tên chap)




Tôi phân đám dân đó thành một tổ chung với binh sĩ đi cùng và giao bọn họ cho Lý Nhị và Lãnh Tịch quản lý.

Xem xét qua địa hình ở Lợi Châu, xem đập nước, rồi cùng với những người am hiểu địa hình, thủy lợi bàn bạc phương án ứng phó. Sau cùng vẫn là quyết định làm theo cách bọn họ từ trước tới nay là ngăn nước lại. Chỉ là, nên ngăn hai bên bờ sông trước.

Dựng một doanh trại, vốn dĩ tri phủ để tôi trú tại nhà hắn nhưng nhìn những binh sĩ vất vả tôi đã từ chối hảo ý của hắn mà ở luôn trong doanh trại. Đối đãi cũng hưởng giống nhau. Tôi phát hiện ra, trú trong doanh trại có rất nhiều cái không tiện. Còn may mà trước đây hay xuất cung bằng không nếu như những người sống đài các quen rồi e rằng chịu không nổi. Được cáí Hoàng thượng tỉ mỉ, phái hai nha hoàn võ nghệ cao cường đi cùng chăm sóc tôi, bảo vệ tôi.

....

Tới hôm nay, mọi người đang dồn hết sức để làm, chiếc đập to đó, đã được chắn lại gần xong rồi. Tôi ngồi trong màn nghĩ bước tiếp theo nên làm thế nào..

"Nương nương, Lý Nhị và Lãnh Tịch cầu kiến" Lục Ý kéo chiếc rèm tiến đến.

"Lục Ý, mau cho bọn họ vào"

....

"Tham kiến nương nương"

"Được rồi, với ta hà tất phải đa lễ. Có việc gì?"

"Nương nương" Hai người cùng đồng thanh

"Hai người các ngươi ai nói trước đây?" Tôi nhìn bọn họ một chút, những ngày gần đây, có vẻ rất hợp nhau, người của Lãnh Phong đích thực là có tố chất, còn bách tính Lợi Châu cũng thập phần phối hợp, nỗ lực làm việc, không kêu khổ lấy một tiếng.

Nhìn thấy bọn họ đều không nói gì, tôi liếc qua Lãnh Tịch, hắn là thủ hạ của Lãnh Phong.

"Lãnh Tịch, ngươi nói trước đi. Có việc gi? Xảy ra chuyện gì rồi?"

"Nương nương, việc này thuộc hạ vốn dĩ không nên đa ngôn, nhưng mà, anh em trong doanh trại có ý kiến, mong nương nương lượng thứ"

"Được rồi, Lãnh Phong. Có gì cứ nói đi! Bổn cung không trách tội ngươi"

"Nương nương, vậy thuộc hạ xin nói, anh em trong doanh trại không hiểu nương nương cho bọn thuộc hạ và bách tính ở đây dùng cơm không giống nhau, tại sao bữa ăn của bọn thuộc hạ lại không bằng so với bọn họ?" Nói xong, mắt còn lạnh lùng nhìn Lý Nhị.

Tôi trợn mắt nhìn hắn một cái, rồi chuyển qua nhìn Lý Nhị.

"Lý Nhị, ngươi đến cũng là vì việc này?" Tôi cười cười, kỳ thực tôi cũng đã nghe được tin tức rồi, người của hai bên bình thường không có gì không bỏ qua được, thế nhưng.....

"Nương nương, Lý Nhị đến đây cũng chính là vì việc này"

Nhìn thấy Lãnh Tịch có vẻ bất mãn, tôi nói" Lãnh Tịch, ngươi cứ nghe Lý Nhị nói trước xem sao!"

"Nương nương, mọi người đều nói nương nương là mẫu thân thứ hai của họ, cũng biết nương nương vì bách tích mới đối đãi rất tốt trong từng bữa ăn. Mọi người mặc dù chỉ là thảo dân, không hiểu biết, nhưng họ biết sự phân công này sẽ khiến nương nương gặp nhiều phiền toái cho nên mong nương nương hãy đối xử như bình thường, cầu xin nương nương để bách tính và anh em binh sĩ được đối xử như nhau!" Nói xong, hắn bèn quỳ xuống.

Tôi nhìn Lãnh Tịch"Ngươi nghe thấy rồi chứ? Các ngươi còn không bằng bách tính thường dân"

"Là Lãnh Tịch thất lễ, xin nương nương trị tội" Nói xong bèn quỳ xuống.

"Được rồi. được rồi, đều đứng hết lên đi" tôi phất phất tay.

"Ta biết các ngươi rất thắc mắc tại sao ta lại an bài như vậy, cũng không sợ mà nói với các ngươi đâu" Tôi cười cười. "Lãnh Tịch, ngươi là quan binh, bản thân còn có bổng lộc của quốc gia, các ngươi tới nơi này xử lý lụt lội, quốc gia sẽ trả cho các ngươi những bổng lộc nhất định. Còn bọn họ thì sao, bọn họ bất quá chỉ là một đám dân thường, một đám dân có nhà mà không được về, bọn họ đến đây giúp cũng đều tiêu hao sức lực, nhưng bọn họ được cái gì, mà nửa câu oán hận cũng không hề có. Ngươi nói đi, ta có nên đối đãi với bọn họ đặc biệt hơn không? Ta..."

"Nương nương, là thuộc hạ vô dụng, thuộc hạ xin cáo từ. Nhất định sẽ nói với anh em binh sĩ cách nghĩ của nương nương, nhất định sẽ không để bọn họ ầm ĩ lên nữa..."

"Thay mặt cho bách tính đa tạ nương nương, nhưng xin nương nương cứ đối đãi chúng tôi như với anh em kia, tấm lòng nương nương vì chúng tôi, chúng tôi đều biết. Lúc còn ở kinh thành, nếu không phải nương nương cứu mạng, chúng tôi sớm đã chết rồi..."

"Được rồi, Lãnh Tịch, Lý Nhị, các ngươi lui ra đi. Ta tự biết an bài..."

"Vâng, nương nương"