Độc Sủng Băng Phi

Chương 96




Trong thành Lợi Châu..

Vừa đến cửa thành Lợi Châu, tôi bèn xuống ngựa, quay sang Lãnh Phong đang đứng đối diện nói "Cha, chúng ta đến sông Lợi Châu xem sao! Không cần rầm rộ đâu"

"Nguyệt nhi, con đang nghĩ gì vậy?" Ông mặt đầy hồ nghi hỏi tôi.

"Cha, chúng ta đi trước kiểm tra một chút! Để bọn họ lần sau đi" Tôi nói vào tai ông ấy.

"Được, ta đưa con đi"

Để đám người đi cùng lại, tôi và Lãnh Phong cùng mấy người hộ vệ cưỡi ngựa ra đến bờ sông. Để cho thuận tiện, tôi đã học cưỡi ngựa, hơn nữa lại là Thụy đích thân tân tâm dạy bảo.

Thật không ngờ, tình cảnh ở bờ sông Lợi Châu lại hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của tôi.

Một đám quan binh đang bao vây lấy dân thường phía trong, còn không ngừng đánh đập. Tôi nhìn thấy trong đó có gương mặt quen thuộc. Thì ra chính là đám dân đen tôi bảo quay về đây.

Nhìn thấy bọn họ không cách nào phản kháng, cũng không dám chống cự lại lũ quan binh đang bức đáp kia. Trong miệng còn đang tức giận mắng mỏ điều gì.

Tôi vội vàng xuống ngựa, gấp gáp xông ra, nghe thấy đám quan binh nói mà lửa giận ngùn ngụt.

"Thật thà một chút cho ta, nếu không ta giam các ngươi vào đại lao"

"Không biết đến nắm xương tàn a, làm ồn nữa ta sẽ..."

"Các người là một đám thối tha"

"...."

"Dừng tay" tôi chạy đến xông vào đám quan binh mà hét to

"Hừ, ở đâu ra cô em xinh đẹp thế, để ta xem...." Một trong đám người đó vừa nói vừa đưa tay định sờ mặt tôi

Hắn vừa thò tay ra liền bị Lãnh Phong một tay đánh bật.

"Hừ, lại thêm một dã dân, lại còn dám..."

....

"Cha, xin đừng bức xúc" Tôi kịp ghìm lại Lãnh Phong.

"Bọn họ phạm phải tội gì, các ngươi sao lại vây bọn họ lại? Bọn họ phạm phải..." tôi hỏi.

"Bổn đại gia làm án, việc gì đến ngươi, ở đâu ra thế..." Người đó, có vẻ như đầu lĩnh, phất phất tay hét lên với tôi.

"Ngươi còn dám nói thế..." Cao Phong bên cạnh không nhịn được, một tay mà nhấc hắn lên, Cao Phong chính là người mà Hoàng thượng phái đi cùng bảo vệ tôi.

"Ngươi, ngươi, ngươi dám.. Cẩn thận không ta bảo Vương phủ đại nhân giam ngươi vào đại lao"

"Ta? Ta làm sao? Ngươi mới là người mắc nợ đấy..." Cao Phong nói xong thẳng tay ném hắn xuống đất.

Như lại còn muốn tiếp tục, tôi bèn ngăn rồi quay sang nói với tên quan đầu kia"Các ngươi biết quan phủ ở đâu? Ta muốn gặp ông ta"

"Ngươi nghĩ ngươi là gì mà có thể gặp tri phủ đại nhân?"

"Mau lên, mau tìm đại nhân của các ngươi ra đây, nếu không, ta sẽ lấy mạng ngươi..." Cao Phong một tay giữ chặt hắn, giận giữ nói.

.....

Tôi nhìn thấy tên quan đầu đó nhằm một con đường mà chạy, nhìn thấy đám người bị bọn chúng đánh đập mà trong lòng ta cảm thấy đau đớn.

Một lúc sau, một người mặc quan phục đến, vừa đi vừa hét:

"Bọn dân thối tha ở đâu đến, còn không xuất hiện cho ta"

"Tiểu nữ thỉnh giáo Phủ đại nhân, vì sao lại đối xử với lão bách tính như vậy?"

"Hừ, ngươi là cái thá gì mà dám đến hỏi quan! Bọn họ là đám điêu ngoa, ta y pháp mà chấp hành.."

"Đại nhân, ngươi nói bọn họ dối trá có chứng cứ gì không..." Tôi nén giận giữ trong lòng, nói với ngữ khí đều đều.

"Hừ, ta làm việc vẫn chưa cần đến nữ tử như ngươi dạy bảo, ta nói bọn họ dối trá thì bọn họ chính là dối trá..." hắn nộ khí ầm ầm.

"Đại nhân, xin hãy bỏ qua cho bọn họ, bọn họ đều là những người bị hại, ngươi không được đổi xử với bọn họ như vậy..." Trước khi đến tôi đã nghe qua tri phủ đại nhân Lợi Châu là một kẻ độc ác tham quan, không biết phân biệt trắng đen rồi.