Độc Sủng Băng Phi

Chương 92: Ngoại truyện Tuyên Dương Vương gia: Món lẩu




Nàng nói sẽ đưa ta đi ăn món lẩu, để ta hiểu cho rõ hơn, thế nhưng ta thật không ngờ Yên nhi cũng đòi đi theo. Đột nhiên nàng đưa chúng ta đến một gian tứ hòa viên.

Vừa vào cửa đã nhìn thấy đám người già và trẻ con, một lão niên giọng run run cất tiếng "Nguyệt nhi cô nương đến rồi, Yên nhi cô nương đến rồi"

Biểu hiện của lũ trẻ càng làm ta ngạc nhiên hơn, trực tiếp bổ nhào vào lòng Nguyệt nhi và Yên nhi, làm ta không biết phải làm gì. Trong tình cảnh này mà nàng cũng vui được.

Nhìn hai người bọn họ mỗi người kéo theo mấy đứa trẻ, hỏi này hỏi kia, trên mặt tràn đầy niềm vui và hạnh phúc.

"Bảo nhi, gần đây có nghe lời ông bà không? Có ngoan không? Nhớ tỷ tỷ không a?"

"Bảo nhi gần đây rất nghe lời, cũng rất nhớ Nguyệt nhi tỷ tỷ...."

"Tiểu tam cũng rất ngoan, cũng nhớ Nguyệt nhi tỷ tỷ a"

"Em cũng thế, em cũng thế...." Một lũ trẻ con nhao lên, ồn ào náo nhiệt.

"Ta thì sao? Các ngươi chỉ nhớ đến Nguyệt nhi tỷ tỷ thôi hả? Còn ta thì sao?" Giọng nói này, ta thuận mắt liếc một cái, thì ra là Yên nhi, sao mà dịu dàng, mặt đầy không phục và oan khuất.

Một em gái nhỏ, len lén chạy đến trước mặt, nhón gót thơm lên má Yên nhi một cái. Ta vội vàng chạy đến, biết Yên nhi rất ghét người khác động vào mình, vạn nhất phát hỏa, thì sẽ...

"Bọn em cũng nhớ Yên nhi tỷ tỷ" Giọng bé gái nhẹ nhàng cất lên.

Thế là sự phòng bị của ta không có tác dụng gì rồi, cô bé đó sau khi thơm lên má Yên nhi, Yên nhi càng tỏ ra vui mừng, lại còn bế cô bé đó lên "Xem ra, tiểu nha đầu này mới là tốt nhất a"

"Bọn em cũng nhớ tỷ tỷ, bọn em cũng muốn bế"

Nếu như chỉ có Nguyệt nhi, ta nghĩ ta chẳng hoài nghi làm gì, nàng dịu dàng như thế cơ mà. Thế nhưng, Yên nhi cũng như vậy, xem ra, cũng là do Nguyệt nhi dẫn dắt đi.

....

....

"Ông, bà, hôm nay cháu và Yên nhi ở lại đây làm bữa cơm cho mọi người"

"Được, được"

...

Không lâu sau, ta lại thấy mấy người trẻ tuổi bê bàn ghế, nồi niêu đến đặt giữa nhà.

Chờ bọn họ làm xong, ta đi ra phía họ "Nguyệt nhi, đây là món lẩu?"

"Uhm, mọi người cứ chờ mà xem"

Thấy nàng nổi lửa phía dưới đáy nồi, lại đổ mấy bát canh màu trắng sữa vào mỗi một nồi.

Tất cả mọi người đều ngồi xuống, nàng cũng nhìn thấy ta và Yên nhi ngồi ở bên cạnh, mấy người trẻ tuổi cũng ở lại, mấy hộ vệ của chúng ta cũng cùng gia nhập vào,người trẻ đều chăm sóc các cụ già và trẻ em.

Thật không ngờ, bản thân lại ngồi cùng một đám dân thường dùng bữa, hơn nữa Yên nhi mặt còn đầy háo hức nữa.

Chỉ thấy các món rau đã được rửa sạch cùng với các loại thịt đã thái nhỏ, ta thực sự không hiểu gì cả.

Rồi lại thấy nàng bỏ tất cả các thứ đó vào trong nồi,đậy nắp lại.

....

Nàng vớt lên một miếng thịt, đặt vào đĩa của ta, hơn nữa trong đĩa, còn một số thứ gì ta cũng không biết.

"Dương, thử xem, mùi vị thế nào?"

"Nguyệt nhi tỷ tỷ, Bảo nhi cũng muốn ăn, sao lại cho ca ca ăn trước?"

"Yên nhi tỷ tỷ, muội muốn ngồi cùng tỷ...." xem ra hai người bọn họ rất được yêu thích đi, ai cũng muốn tranh đoạt a...

....

Thử một miếng, mùi vị rất tuyệt, nếu như thật sự mở được tiệm ăn như này, có lẽ sẽ rất tốt đây,

Tự mình gắp thức ăn, cảm thấy rất hợp khẩu vị, muốn ăn gì hoàn toàn có thể dùng theo khẩu vị của chính mình.

Sự khâm phục của ta đối với nàng ngày càng tăng, nàng, như thể một câu đố.

....

Một bữa cơm, ăn mà vui vẻ đến thế, nàng không ngừng gắp cho người này, người kia, lại kể những câu chuyện vui làm mọi người cứ thế mà ha ha cười.

....

Mà Yên nhi và đám tùy tùng cũng rất tự nhiên, xem ra cảnh này cũng là bình thường rồi.

...

Sau đó cùng nàng mở tiệm, hiểu rõ quá trình, đối với ta thật đơn giản. Không cần nhiều gia giảm, không cần nhiều thời gian, món lẩu đã trở nên nổi tiếng khắp thành.....

Trong tứ hòa viên này, ta cũng dần dần làm quen được, lúc nàng không đến ta cũng thường xuyên đến thăm nom, nghe được những câu chuyện về Nguyệt nhi từ bọn trẻ cho đến người già, đều giống như ta đã hi vọng. Nàng ở trước mặt bọn họ, mới chính là con người tự nhiên nhất đi....