Độc Sủng Băng Phi

Chương 82




"Lão bác, trước đây không có nữ tử không có nghĩa nữ tử không được tham gia, hơn nữa, các vị cũng không nói nơi đây nữ tử không được phép tham gia. Lẽ nào, các vị có ý khinh thường nữ nhi?" Tôi cười nói.

"Cô nương... việc này...."

"Bác Vương, cô nương này có tự tin tham gia, thế thì để cô ấy lên đài. Chúng ta đây vốn dĩ là một cuộc thi thơ giao hữu mà" Trên đài, một vị lão niên đột nhiên mở miệng, xem ra, vị này chính là người chủ trì hội thi đi...

Dưới đài bắt đầu có tiếng xì xào, tôi giả bộ coi như không biết, cứ phớt tỉnh mà bước lên.

Có người bảo tốt, cũng có những tiếng cười lạnh lùng, thế nhưng, tôi biết, tôi đã thu hút không ít đôi mắt nhìn theo...

.......

"Còn có ai muốn đối câu đối nữa? Nếu như không còn, chúng ta sẽ bước vào vòng thi thứ hai". Lão bác kia tuyên bố một tiếng, một hồi trống vang lên báo hiệu vòng thi thứ hai bắt đầu.

"Ta xuất câu đối, mọi người giành đáp, đáp đúng được một điểm. Bây giờ bắt đầu, mọi người giành đáp a!" Lại một hồi trống nữa vang lên.

"Hồng thị giang biên điểu"

"Tàm vi thiên hạ trùng" Âm thanh vừa dứt, Huyền Cát đã tiếp lời, thấy Lãnh Vân vui mừng ra mặt. Tôi hoàn toàn không sốt ruột, cứ từ từ, dù sao cuối cùng tôi cũng có đòn sát thủ mà...Haha, đã dám bước lên đây thì tuyệt đối không được làm bản thân mất mặt a.

"Thiếu thuỷ sa tức hiện"

"Thị thổ đê phương thành"

"Phùng nghênh viễn cận tiêu dao quá"

"Tiến thoái liên hoàn vận đạo thông"

"Thiên niên lão thụ vi y giá"

"Vạn lí trường giang tác dục bồn"

"Thuỷ để nguyệt như thiên thượng nguyệt"

"Nhãn trung nhân thị diện tiền nhân"

........

Đều là thuận miệng mà tiếp lời, cơ hồ không có gì phải suy nghĩ cả, trong lòng tôi cũng không khỏi kinh ngạc một chút, đám người cổ này, không tồi, thật không tồi....

Tôi còn chưa kịp định thần, bên tai lại vang lên một câu đối"

"Hư tâm trúc hữu đê đầu diệp"

"Ngạo cốt mai vô ngưỡng diện hoa"

Là Huyền Vũ Sơn đối, tôi gật gật đầu, không tồi, xem ra ông ta cũng là người ngay chức thẳng đi.

Bọn họ từng câu từng câu mà đối đáp, tôi cũng không cần gấp gáp. Bọn Huyền Cát, Huyền Tường cũng không tồi, nhưng những người khác cũng đối rất tốt. Có hỏi có đáp, chỉ trong chớp mắt, duy nhất chưa hề trả lời chỉ có tôi và Thụy. Thụy hoàn toàn tự tin, cứ nhìn tôi nghi ngờ suốt. Hình như hắn tưởng tôi sốt ruột, nhìn thấy hắn như vậy, tôi nhíu nhíu mày, nở một nụ cười tự tin.

"Nguyệt quang xạ thủy thủy xạ thiên" Lời vừa nói ra, tôi nhìn thấy bọn họ đều trùng xuống, vốn dĩ muốn đáp trả, nhưng nhìn thấy Thụy cười tươi, tôi đành nuốt vào bụng câu đáp trả "long nộ quyển phong phong quyển lãng".

"Long nộ quyển phong phong quyển lãng", có lẽ một lúc lâu, một giọng nói cao quý làm đứt mạch tĩnh mịch đó. Thì ra, hắn nghĩ giống tôi y hệt. Tôi cười, nhìn Thụy khen ngợi.

Đối hay, lại đầy hào khí, tôi thấy xung quanh nhìn Thụy hoàn toàn bội phục, đương nhiên cũng có rất nhiều khuôn mặt đồng tình nhìn tôi. Rốt cuộc cho đến giờ, chưa hề đối câu nào chính là tôi, người khác, ít cũng phải dăm ba câu rồi. Thụy mặc dù có một câu nhưng hào khí tuyệt không có người nào có được.

Đối hay, công tử, xin tiếp ta một câu

"Khai khẩu tiện tiếu, tiếu cổ tiếu kim,phàm sự phó chi nhất tiếu"

"Đại đỗ năng dung, dung thiên dung địa, dữ kỉ hà sở bất dung "

"Công tử hảo văn tài, xin nghe thêm một câu"

"Thiên đang kì bàn tinh tác tử thuỳ nhân cảm hạ"

" Địa tác tì bà lộ đang ti na nhân năng đàn" Xuất khẩu thành thơ, tôi thấy xung quanh mọi người đều nói tốt.

"Công tử, thật là hảo văn tài, hào khí như thế, xem ra nhất định không tầm thường. Lão phu ở đây còn có một câu không biết công tử có thể đối thêm một câu nữa?" Nghe xong câu đối trả của Thụy, vị lão bác kia tấm tắc khen. Xem ra, tối nay sắp đến đỉnh cao rồi, chỉ là không biết, vị lão niên này còn có bao nhiêu câu đối thú vị nữa...

"Lão bác, xin mời"

"Xin chú ý lắng nghe"

"Thập khẩu tâm tư, tư hương, tư hữu, tư phụ mẫu" Câu đối vừa thốt ra, toàn bộ yên ắng lạ, trong chốc lát chạm vào tâm tư tình cảm của mỗi người. Người dưới đài cũng như đi vào trầm mặc....

Tôi nhìn thấy Lãnh Vân, Lãnh Vũ, sắc mặt sốt ruột, không ngừng cổ vũ cho Huyền Cát Huyền Tường...Thế nhưng, bọn họ cũng không cách nào nghĩ ra được câu trả lời.

Ngay cả Thụy, trên mặt cũng hiện lên một chút khó khăn, toàn bộ hội thi rơi vào trầm mặc...

Tôi chẳng những cười, còn nhìn Thụy khiêu khích, có tự tin, cũng có chút khinh thị...

Còn hắn, hết cách nhìn tôi, nhíu mặt, nhíu mày, có chút nộ ý...

"Cô nương đối được?" nhìn thấy mặt tôi hiện lên ý cười, lão bác kia bèn hỏi.