“Dạ bẩm Thái hoàng thái hậu, tiểu thư nhà nô tỳ là bởi vì xinh đẹp mà
đắc tội với Nhị phu nhân. Vì bảo vệ tánh mạng mới bất đắc dĩ phải dịch
dung…”
Nhìn tôi không biết trả lời như thế nào, Lan nhi liền quỳ
xuống thay tôi đáp. Những chuyện trước đây Lan nhi là người biết rõ
nhất, để nàng trả lời nhất định sẽ không sai sót…
Chợt nghĩ đến,
hiện tại chính là cơ hội tốt nhất để thẳng thắn nói với Thái hoàng thái
hậu tôi bị mất trí nhớ, không nhớ chút gì về những chuyện trước đây, bản thân cũng không rõ tại sao lại bị như vậy, cứ như vậy đi …
Nghĩ vậy, tôi cũng quỳ xuống, dùng những gì vừa sắp xếp trong đầu từ tốn nói ra tất cả…
“Thật không ngờ, nhị nương của con lại nhẫn tâm như vậy, đúng là khổ cho thân con…” nhìn vẻ mặt thương cảm của Thái hoàng thái hậu, tôi biết người đã tin tưởng tôi rồi. Nhưng về phần tại sao bị mất trí nhớ, tôi chỉ dám
nói là do bản thân bị bệnh, chung quy cũng vì không thể nói là do bản
thân muốn đào hôn mà tự sát nhưng lại không được toại nguyện …
Như vậy cũng có thể giải thích vì sao tôi không biết gì về hoàng cung này.
Thấy Thái hoàng thái hậu đang thương tiếc cho tôi, tôi vội cúi đầu
“Bởi vì Nguyệt nhi đối với dĩ vãng đã không còn nhớ gì, cho nên bây giờ rất
nhiều sự tình cũng đều không hiểu, không biết. Nguyệt nhi có thể lớn mật thỉnh cầu hoàng tổ mẫu ba việc?” tôi tỏ vẻ run rẩy, nhưng tâm lý lại
không có chút gì hoảng hốt…
“Nguyệt nhi muốn ai gia đáp ứng
chuyện gì? Nói ra nghe xem ai gia có thể làm được hay không” không nghĩ
tới giọng nói của Thái hoàng thái hậu dĩ nhiên bỗng nhiên trở nên lạnh
nhạt như vậy.
“Chuyện thứ nhất chính là Nguyệt nhi hy vọng có thể ở lại bên cạnh hoàng tổ mẫu. Như vậy cũng thuận tiện cho Nguyệt nhi
giúp hoàng tổ mẫu trị liệu đôi chân, hơn nữa còn có thể làm bạn với
hoàng tổ mẫu” tỏ vẻ vô tư nói, nhưng trong lòng tôi nghĩ nếu như một khi hoàng tổ mẫu đáp ứng thì từ nay về sau tôi không cần sợ Hoàng thượng
cùng các quý phi tìm đến gây sự. Mặc dù chuyện này đã trôi qua một thời
gian rồi, nhưng bản thân lại có linh cảm hình như sắp có việc gì đó phát sinh …
“Được, chuyện thứ nhất ai gia đáp ứng cho con! Dù sao ai gia ở đây một mình cũng cô đơn, có Nguyệt nhi bên cạnh là tốt lắm rồi “
“Tạ ơn hoàng tổ mẫu”
()
(Thái hoàng thái hậu)
Không chỉ có như vậy, nhưng ta không thể nói ra, trong lòng ta sẽ tự có sắp
xếp, người cháu dâu tốt như vậy, đương nhiên phải giữ lại bên cạnh Hoàng thượng…. giữ ở bên người, càng thuận tiện cho ta sáng tạo cơ hội…
(người lớn như vậy,còn nghĩ ra loại chủ ý này, không biết lão thái thái
này sẽ tạo ra chuyện gì nữa đây??? – tác giả)
()
“Việc thứ hai là gì?”
“Chuyện thứ hai chính là” ngẩng đầu nhìn thoáng qua hoàng tổ mẫu “Hoàng tổ mẫu, người biết Nguyệt nhi đã mất trí nhớ rồi, chuyện trước kia không thể
nhớ rõ. Cho nên, Nguyệt nhi mong hoàng tổ mẫu có thể phái một ma ma
trong cung dạy bảo cho Nguyệt nhi chữ viết cùng lễ nghi trong cung …”
chỉ sợ là rất khó rời khỏi hoàng cung, nhưng ít nhất cũng phải học hỏi
thêm để tự bảo vệ chính mình, hôm trước thấy bản thân căn bản không nhận ra chữ viết nơi này …
“Được, ai gia sẽ phái Lý ma ma đến dạy con” Thái hoàng thái hậu cười nói “Bà ấy chính là nữ nhân tài ba trong cung đó “
“Chuyện thứ ba chính là” tôi không yên tâm đưa mắt nhìn qua Thái hoàng thái hậu, dù sao…
“Làm sao vậy Nguyệt nhi, có yêu cầu gì cứ nói chỉ cần là ai gia có thể làm, thì ta nhất định sẽ đáp ứng”
“Nguyệt nhi muốn xin hoàng tổ mẫu ban thưởng cho Nguyệt nhi một cổ cầm” nhìn vẻ mặt đang thay đổi của Thái hoàng thái hậu, tôi vội vàng nói “Cho dù là
đàn cũ cũng được”
Ở trong hoàng cung này, không có gì để tiêu
khiển cả, nhớ tới khi còn nhỏ tôi rất thích cầm nghệ, nhưng tôi đang
sống ở hiện đại, những thứ ấy chỉ có thể thấy trên phim ảnh thôi, thế là tôi bị bức phải từ bỏ giữa chừng. Ở nơi này, hẳn đây không phải là vấn
đề khó.
“Ha ha ha” tiếng cười truyền ra từ miệng Thái hoàng thái hậu
“Còn tưởng rằng Nguyệt nhi có yêu cầu gì, thì ra là việc đơn giản này “
“Người đâu, phái người lấy phong cầm ban thưởng cho Băng phi nương nương “
Nhưng lập tức khuôn mặt người trở nên nghiêm túc nhìn tôi.
“Nguyệt nhi, ai gia vừa đáp ứng cho con ba việc, con có phải cũng nên đáp ứng
ai gia một việc không?” trong ánh mắt lại có một tia cười xấu xa đầy ẩn
ý…