Độc Sủng Băng Phi

Chương 14: Khôi phục hình dáng




Đây chính là tội khi quân, mặc dù tôi không phải cố ý nhưng làm sao tránh khỏi liên quan ….

Không suy nghĩ nhiều, tôi vội quỳ xuống …

“Nguyệt nhi, con làm cái gì vậy? Mau đứng lên”

“Xin Thái hoàng thái hậu thứ tội, Nguyệt nhi không phải có ý lừa dối người” tôi cúi đầu, hy vọng bà thật tâm có cảm tình với tôi.

“Nguyệt nhi mau đứng lên, việc này là như thế nào. Ai gia thứ cho con vô tội, mau đứng lên” bà nội vội đến đỡ tôi đứng lên.

Thở dài một tiếng tôi nói: “Hoàng tổ mẫu, kỳ thật đây vốn không phải là dung nhan của Nguyệt nhi. Nguyệt nhi cũng không phải là cố ý lừa gạt người, ngàn vạn lần xin hoàng tổ mẫu thứ tội”

Tôi biết bà khẳng định sẽ không trách tội tôi.

“Chuyện gì đang xảy ra đây? Nguyệt nhi, con nói cho ai gia biết rốt cuộc chuyện là như thế nào”

**********

(Thái hoàng thái hậu)

Tự tay nàng tháo khăn sa che mặt xuống. Hiện lên trước mắt ta là một khuôn mặt thanh tú, nhưng thật đáng tiếc khi từ khóe mắt đến khóe miệng có một vết sẹo rất sâu, nhìn hình dáng của vết thương xem ra không phải là trời sinh đã có.

Nếu không có nó, thì thật ra đây vốn là dung mạo xinh đẹp, đứa nhỏ này thật là đáng thương.

Nhưng, nếu đây là do bị thương, thì nhất định có thể chữa trị, trong cung rất nhiều dược liệu quý hiếm, nhất định sẽ có cách làm mờ đi vết sẹo kia.

Nghĩ như vậy, ta liền truyền ngự y. Nhưng lại không nghĩ rằng, nàng bỗng nhiên đứng ra ngăn cản, lại còn xin ta thứ tội, nói là đã lừa gạt ta.

Đây vốn không phải là dung nhan của nàng, vậy khuôn mặt của nàng vốn là như thế nào?

**********

“Xin hoàng tổ mẫu chờ trong chốc lát” nhìn vẻ mặt nghi hoặc của hoàng tổ mẫu tôi vội lên tiếng

“Lan nhi” tôi nhẹ nhàng gọi một tiếng, Lan nhi liền đi tới bên tôi

“Tiểu thư?”

“Cái bình thuốc màu trắng kia có mang theo không?”

“Tiểu thư, là cái này sao? Người muốn?” vừa nói Lan nhi vừa lấy từ trong tay áo ra cái bình sứ màu trắng mà tôi nhìn thấy lần trước.

“Lan nhi, giúp ta khôi phục dung nhan đi!” tôi cười nói

“Tiểu thư?” nhìn ánh mắt kiên định của tôi, Lan nhi thở dài “Dạ “

Trong nháy mắt, tôi đã khôi phục dung mạo thật sự của mình, vết sẹo trên mặt đã biến mất không dấu vết.

“Hoàng tổ mẫu” tôi gọi một tiếng

Khi thấy tôi có vết sẹo trên mặt, gương mặt bà cũng không có kinh ngạc gì. Nhưng vào lúc này bà đang tỏ vẻ kinh ngạc vô cùng.

**********

(Thái hoàng thái hậu)

Khuôn mặt trắng noãn điểm chút màu hồng phấn, chân mày lá liễu khom khom, một đôi mắt to long lanh, đôi môi anh đào… Còn có, một khí chất thoát tục không bám bụi trần, như là tiên nữ rớt xuống nhân gian vậy.

Đúng là một nữ tử vượt trội hơn muôn vạn người. Nhưng sao ta lại nghe nói, Hoàng thượng chưa bao giờ sủng hạnh nàng…

**********

Nhìn vẻ mặt kinh ngạc biến đổi không ngừng kia, trái tim của tôi chợt run rẩy, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ …

Nâng váy lên tôi vội quỳ xuống “Xin hoàng tổ mẫu thứ tội, Nguyệt nhi không nên làm ra việc dối gạt người như vậy…”

“Mau đứng lên, ai gia nào có trách con” sắc mặt của Thái hoàng thái hậu đã khôi phục vẻ bình tĩnh, người đến gần nâng tôi đứng lên.

“Người ngọc hiếm có như vậy, làm sao ta nỡ trách tội cơ chứ” vẻ mặt bà tràn đầy yêu thương

“Nhưng mà, Nguyệt nhi, nếu con có dung mạo như thế cần gì phải…”

Tôi nhìn vẻ khó hiểu trong ánh mắt của Thái hoàng thái hậu, trong lòng không khỏi tự ca thán. Đúng vậy, trên đời người con gái nào lại không hy vọng bản thân có được một dung nhan khuynh quốc khuynh thành …