Độc Sủng Băng Phi

Chương 138: Giông tố [4]




Lan nhi đã chạy ra phía trước đỡ tôi dậy, tôi nhìn thấy trong mắt hắn có chút vui mừng, nhưng rồi lại đổi ngay sang bộ mặt lạnh lùng, còn hơn lúc đầu tiên tôi thấy, tựa hồ như muốn ăn tươi nuốt sống tôi, muốn nhìn thấy rõ bản chất tôi.

"Hoàng thượng, xin hãy nghe thần thiếp giải thích. Thần thiếp thật sự không làm việc gì có lỗi với Hoàng thượng cả!" Tôi quỳ xuống, tôi không gọi Thụy bởi vì hắn xưng hô với tôi đều nhất loạt xưng trẫm, tôi biết, hiện giờ hắn đang tức giận nhưng tôi cũng vui mừng, hắn có để ý đến tôi thì mới như thế, có điều, tôi không muốn đầu hàng, tôi phải nắm lấy hạnh phúc của mình. Cách đào thoát vừa rồi của bản thân làm tôi thấy kinh thường chính mình. Trong lòng tôi cũng rất đỗi lo lắng, nếu như hắn không tin tôi, vậy tôi biết phải làm sao...

"Nghe nàng giải thích, Lãnh Phi a Lãnh Phi, nàng cho rằng trẫm là đứa trẻ lên ba sao, nàng cho rằng tất cả việc vừa rồi trẫm đều không nhìn thấy gì sao!" Hắn đột nhiên cười to "Vậy hãy để trẫm nói với nàng, trẫm đã nhìn thấy tận mắt tất cả. Nếu như hắn không có tình cảm với nàng vậy thì tại sao lại mạo hiểm quay lại nơi này, nàng cho rằng nàng và hắn như thế nào trẫm đều không biết sao. Ngày trước cứ tưởng hai người là bạn nhưng hôm nay ta nhìn thấy hết, ánh mắt đó, biểu cảm đó, nàng còn muốn biến trẫm thành thằng ngố hay sao!"

Tôi sững sờ, không ngờ hắn có thể nói được những lời này, lẽ nào hắn đã âm thầm theo dõi! Nhưng mà....tôi....

"Hoàng thượng, tất cả những lời thần thiếp nói đều là thật, thần thiếp và Tuyên Dương vương gia thật sự không có tư tình gì. Thần thiếp gọi Tuyên Dương vương gia là Dương, hoàng thượng cũng sớm đã biết rồi mà! Hoàng thượng không phải là đồng ý rồi sao?" Tôi không thể chịu thua, tôi không thể, kiên định nhìn vào mắt của Hoàng thượng, tôi hi vọng hắn có thể cảm nhận thấy bởi vì tôi kiên định như thế, tôi hoàn toàn trong sạch.

"Hừ, điều đó trẫm biết, nhưng trẫm không ngờ rằng, các người lại...." Hắn không nói tiếp, đột nhiên đỡ tôi đứng dậy nhưng hắn nắm chặt lấy cánh tay tôi, rất mạnh làm tôi không chịu được mà muốn hét lên.

"Ái phi" nghe hắn gọi, tôi kinh ngạc, song mâu lạnh lẽo "Ngày mai có đi gặp Tuyên Dương vương gia không thế?"

"Hoàng thượng anh minh! Bởi vì..." Tôi sững sờ, vừa mở lời, bởi vì việc của Kiêu Kỵ Hầu không thể dây dưa kéo dài nhưn hắn không chờ tôi nói xong đã cười haha, cắt ngang lời nói của tôi: bởi vì Kiêu Kỵ Hầu bên đó có biến.

"Đây chính là lời nói thật từ miệng của ái phi, vậy trẫm nói cho nàng biết, không thể được!" Ánh mắt lạnh lẽo đó cơ hồ như muốn tiêu diệt tôi. Trong khi tôi chưa kịp hoàn hồn, lại một lời nói lạnh như băng hướng tới "Canh giữ tốt Lãnh phi cho trẫm, không cho phép bước ra ngoài Lãnh Thu Cung nửa bước!"

Nói xong câu, tôi thấy hắn bước đi mà không quay đầu lại, để lại tôi một mình đơn độc, hắn, cuối cùng không tin tôi. Tất cả đến quá đột ngột, thực sự làm tôi có chút trở tay không kịp, vì sao hắn không cho tôi cơ hội giải thích, vì sao...

Tôi tê dại ngồi xuống đất, không còn sức mà lắc đầu, tôi rút cuộc phải làm gì đây, tôi rút cuộc lựa chọn bên nào đây...

Tôi không muốn nghĩ thêm việc gì nữa, nhưng mà, Tử nhi bọn họ nói chuyện vô tình lọt vào tai tôi "Ta vừa nghe thấy công công Tiểu Thuận tử nói Hoàng thượng đến Phượng Cung, ta cứ tưởng Hoàng thượng đang ở bên nương nương chứ!"

Chỉ là, những việc tôi không biết, vẫn còn rất nhiều......