Độc Sủng Băng Phi

Chương 127: Hận thù của Phượng Dươngv




c"Tiểu thư, đây là súp hạt sen, người tranh thủ lúc còn nóng mà ăn một chút đi!" Lan nhi cẩn thân bưng bát súp qua trước mặt tôi, ánh mắt không che giấu được nỗi buồn, nhưng trên mặt lại vờ như tươi cười. Từ hôm bọn họ biết tin, một nỗi buồn giống nhau lan tỏa khắp Lãnh Thu Cung.

Hoàng tổ mẫu và mẫu hậu ban thưởng rất nhiều, nhưng chưa từng đến. Dù cho tôi có đi thỉnh an, cũng cố gắng biểu hiện giống như mọi khi. Nhưng khi bọn họ nhìn tôi, trong mắt họ chỉ có bất lực và khổ sở, tôi còn nhìn thấy rõ ràng, mặc dù họ không nhắc tới, tôi sao có thể chủ động nói ra chứ, chỉ là vờ như cười đùa vui vẻ...

Qua vài ngày đau khổ, tôi cuối cùng cũng nhìn ra được. Hoàng thượng ngày nào cũng ở cùng tôi, chọc tôi vui, tôi lẽ ra nên cảm thấy hạnh phúc mới phải. Bản thân đã từng chết qua một lần, sao có thể không hảo hảo nắm bắt hạnh phúc cuối cùng này....

Đón lấy bát súp từ tay Lan nhi, tôi cười nhẹ "Lan nhi cùng ăn với ta đi!"

"Tiểu thư, người ăn đi, người ăn đi!" Trong giọng nói, khóe mắt có chút nước dâng lên. Nha đầu này, luôn đi theo tôi, không dời không bỏ. Sau khi tôi đi rồi, có lẽ nên sắp xếp tốt cho cô ấy, ngày khác nhất định sẽ nói việc này với Hoàng thượng...

Phượng Cung

Phượng Dương dậm chân đi qua đi lại, trong mồm lẩm bẩm

"Sao có thể, sao có thể chứ, cha ta sao lại để cho nàng ta trở về cung, lẽ nào ông... sao có thể..."

"Tiểu thư, đừng nóng ruột!" Nha hoàn Vân nhi an ủi.

"Nhưng mà, Vân nhi, Lãnh phi hiện nay lại có mang. Ta... ta... " Mặt đầy sốt ruột, tức giận và bất lực.

"Tiểu thư, người đừng hoang mang. Lão gia đã không báo tin mọi thứ rất tốt đẹp sao. Chắc chắn không có việc gì đâu!"

"Nhưng mà....nhưng mà..."

"Nương nương...nương nương.." Một giọng nói gấp gáp cắt ngang lời của Phượng Dương.

"Ai đang ầm ĩ ngoài kia? Không muốn sống nữa à?" Ngữ khí hận thù, chấn động cả gian phòng.

"Tiểu thư, là giọng của Lan Hoa, có thể có tin gì đó!" Vân nhi nhẹ nhàng an ủi.

"Lan Hoa, có phải là có tin tức gì mới không?" Vân nhi nhìn nha hoàn mặc đồ màu tím đang đi vào.

"Bẩm nương nương, nô tỳ dò hỏi được, Lãnh phi nương nương trúng phải độc.... sống... sống... sống không quá được 3 tháng nữa" Tiểu nha hoàn thở dốc, hồi hộp nói.

"Ngươi nói có thật không?" Phượng Dương kinh ngạc vội vàng hỏi.

"Hoàn toàn thật ạ!"

"Lan Hoa, ngươi lui ra, tìm Lý ma ma lĩnh thưởng!"

"Đa tạ Vân nhi tỷ tỷ, đa tạ" Tiểu nha hoàn mặt đầy hưng phấn, lập tức rời đi.

"Vân nhi, ngươi nói xem, đây có phải là thật không?" Phượng Dương không dám tin, kéo kéo tay Vân nhi.

"Tiểu thư, bây giờ nghĩ lại lời Lão gia nói, có lẽ ám chỉ việc này, hơn nữa, Lan nhi gần nhất cũng nghe nói rồi, Hoàng thượng ngày ngày túc trực ở Lãnh Thu Cung, thậm chí ngay cả triều sáng cũng không lên. Nếu như những gì Lan Hoa nói là thật, có lẽ đúng là thế đi. Chiêu này của Lão gia quả thật cao cường!" Vân nhi phân tích, không chỉ vì kế sách của thừa tướng mà vui mừng.

"Vân nhi, ngươi cho rằng đây là thật sao?"

"Tiểu thư, sao chúng ta không đi hỏi một chút" Đối mặt với nghi vấn của Phượng Dương, Vân nhi đột nhiên cười lên, mặt đầy gian giảo.

"Được, ngươi đi chuẩn bị đi. Chúng ta cũng nên đến thăm vị Lãnh phi nương nương này một chút!" Phượng Dương uất hận nhấn mạnh hai chữ Lãnh phi, rồi lại tiếp tục giao phó "Đừng quên ba người bọn họ, lâu thế này rồi, e rằng cũng không chịu được đi!"

"Tiểu thư anh minh!"

"Lãnh phi, hừ..." Phượng Dương thấp giọng, tuyệt bao hàm toàn bộ nỗi hận thù. Bản thân đang từ một phi tử được Hoàng thượng sủng ái nhất, vậy mà từ sau khi nàng ta mất đi ký ức, lại....