Độc Sủng Băng Phi

Chương 114: Vạch trần bí mật [1]




"Được rồi Nguyệt nhi, nàng nói tiếp đi. Ta nhớ lần đó nàng rất vui, hơn nữa, sau này còn lén trốn ra ngoài!" Hắn suy nghĩ một lúc rồi tiếp tục nói "Lẽ nào nàng trốn ra ngoài chính là vì nơi này"

"Uhm" Tôi cười "Chính là hôm xuất cung đó, ta đã mua lại nơi này. Sau đó thường xuyên dành thời gian đến đây, có điều, ta không thể lúc nào cũng ở đây được, cho nên, chính là để Lệ nhi tỷ tỷ giúp ta quản lý..."

"Nàng thật đúng là Nguyệt nhi, giấu ta lâu tới mức này..."

"Thụy, ta không phải là vì muốn làm cho người ngạc nhiên sao?"

"Muốn ta tha thứ cho nàng cũng được, nhưng nàng phải nói hết mọi bí mật cho ta nghe! Rút cuộc còn giấu ta điều gì? Vừa rồi hình như nàng có gọi ai đó là ông ngoại, ta không nhớ là nàng có ông ngoại thì phải..." Hắn nghi ngờ hỏi tôi.

"Được, ta sẽ nói hết. Sau khi ta mở Xuân Mãn Lầu đã cứu được rất nhiều người, cũng nghe được rất nhiều tin tức..."

"Về việc ông ngoại, người còn nhớ lần ta trở về thăm mộ nương không?"

"Uhm, ta nhớ. Sau khi nàng trở về, tự nhiên trở nên trầm ngâm rất nhiều, lúc nào cũng thẫn thờ..."

"Ta chính là lúc đó biết tới ông ngoại, rồi để ông ở lại trong Xuân Mãn Lầu, hơn nữa có rất nhiều sáng kiến cũng chính là do ông nghĩ giúp ta..."

Tôi nhớ lại tình huống lúc đó, kể với hắn tỉ mỉ

...

Vừa quay người định bước đi, một thanh kiếm trực hướng Lãnh Phong mà đâm tới, còn ông ấy, vì vừa nghe xong những gì tôi nói, mà thẫn thờ, cơ hồ như không hề chú ý gì đến xung quanh.

Không biết vì sao, tôi xông ra chắn trước mặt ông ấy trong khi mũi kiếm đang hướng tới.

Trong lòng chỉ toàn là sợ hãi...

Sau đó, thanh kiếm đột ngột dừng lại trước mặt tôi, người bịt mặt cứ như thế mà nhìn tôi, có hồ tôi biến thành...

Lãnh Phong lúc này đã kịp trở lại trạng thái bình thường, kịp thời phản ứng lại.

Một chưởng bên phải, đánh bật thanh kiếm trong tay hắn, kéo tôi lại phía sau lưng.

"Ngươi rút cuộc là ai, sao lại muốn hành thích ta?"

Nhưng hắn tuyệt nhiên không đáp trả, bỏ mạng che mặt xuống, đến trước mặt tôi, Lãnh Phong vẫn bảo vệ tôi "Nguyệt nhi, cẩn thận"

Tôi vẫn cứ có cảm giác gì đó không giống "Cha, không cần phải lo lắng, hắn vừa rồi cũng không làm gì con mà!" Tôi nói nhỏ với Lãnh Phong, rồi từ sau lưng ông ấy đi ra.

Hắn thẫn thờ nhìn tôi "Nguyệt nhi, là con sao?"

Âm thanh nhỏ nhỏ truyền đến, là một nam nhân khoảng năm mươi trở ra. Tôi không biết hắn là ai, nhưng, tại sao hắn lại gọi tôi là Nguyệt nhi......

"Sao ngươi lại biết ta tên Nguyệt nhi? Ngươi biết ta sao?" Tôi nỗ lực bắt mình phải bình tĩnh để hỏi lại.

"Nguyệt nhi, con không nhận ra ta sao. Ta là cha của con mà!"

"Cha? Sao lại có thể? Cha ta đang đứng bên cạnh ta, sao ông có thể?" Tôi ngạc nhiên hỏi.

"Cô nói Lãnh Phong là cha cô? Cô không phải Mộng Nguyệt? Cô là ai? Sao cô lại giống con ta đến vậy?" Một chuỗi câu hỏi.

"Mộng Nguyệt? Ta là Lãnh Tâm Nguyệt, là con gái của Lãnh Phong và Mộng Nguyệt! Có chuyện gì sao? Ông biết nương ta? Vậy ông là.."

"Con thật sự là con gái của Mộng Nguyệt?" Ông ấy mặt đầy hoài nghi, nhưng ngay lập tức biến mất "Hai người giống nhau như vậy, có lẽ là đúng rồi."