Độc Sủng Băng Phi

Chương 109: Bằng hữu? Địch nhân?




Ngự thư phòng

Nhìn đống tấu trình trên bàn, lông mày Thụy dần dần nhíu lại, rồi lại từ từ giãn ra...

Trên bàn còn một bản tấu cuối cùng, người ngồi trước bàn thẫn thờ...

Đã đi hơn nửa tháng rồi, cũng không biết hiện nay nàng ra sao, sống có tốt không...

"Hoàng thượng?" Một giọng mềm mại gọi ta, làm ta quay trở về thực tại.... Ngẩng đầu, có chút hốt hoảng, cứ tưởng nàng trở về, tuyệt phát hiện, thì ra là Phượng Dương, Mặt bỗng nhăn lại. Từ khi nàng đi, ta chưa từng gần gũi bất kỳ ai, một là quốc sự bận rộn, hai là nhìn thấy bọn họ, trong lòng lại nghĩ tới lời nói của Nguyệt nhi. Cứ nghĩ tới nàng, là không còn chút hứng thú nào.

"Nàng đến có việc gì? Lẽ nào nàng không biết Ngự thư phòng không cho phép người khác vào?" Lạnh lùng nói to.

"Hoàng thượng, thần thiếp thấy Hoàng thượng mệt mỏi, nên mới cố ý mang tới cho người chút canh yến"

"Trẫm nói nàng không nghe thấy gì sao? Còn không mau cút đi?" Nhìn nàng ta là thấy phiền, còn cả cha nàng nữa, chính là đã câu thông với Kiêu Kỵ Hầu...

"Vâng, Hoàng thượng. Thần thiếp xin cáo từ" Người đứng phía dưới, vội vàng lui ra.

Còn hận hận mắng ta, Lãnh Tâm Nguyệt, lúc ngươi ở trong cung Hoàng thượng đã lạnh lùng với bọn ta, thật không ngờ,ngươi đi rồi, Hoàng thượng vẫn... Lãnh Tâm Nguyệt, ta và ngươi không đội trời chung, ta quyết lấy mạng của ngươi...

Tâm tình đang tốt, lại bị nàng ta làm cho mất hứng.

Cũng không biết Nguyệt nhi ra sao rồi, có điều, nghĩ về nàng, trong lòng lúc nào cũng cảm thấy ngọt ngào.

Nghe có người báo, nàng đi không những dẹp yên được lòng dân mà còn làm cho bọn họ cam tâm tình nguyện vì việc trị thủy mà dốc toàn lực. Cùng với quân sĩ ở trong doanh trại vậy mà quân sĩ cũng vui vẻ đồng ý. Càng không ngờ rằng, Nguyệt nhi có thể ở được trong doanh trại, cùng hưởng đối đãi như tất cả các binh sĩ khác. Hoàn toàn không dùng đến cái giá đỡ nương nương, khiến cho mọi người ai ai cũng phải yêu quý. Thật không ngờ, Nguyệt nhi này đã giúp trẫm được việc lớn.

Nghĩ lại ngày trước, lần nào trị thủy ở Lợi Châu cũng có mâu thuẫn, hao tiền tốn của.

Vậy mà Nguyệt nhi đi cũng mới chỉ vài ngày, đã làm cho bách tính cả Lợi Châu phải mở lời khen ngợi.

Nghĩ tới đây, miệng hơi động đậy, không dừng được mà bật cười.

"Hoàng thơợng, Lý đại nhân cầu kiến" Tiếng của tiểu Quế tử truyền đến.

"Mau mời vào"

.....

"Tham kiến Hoàng thượng, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế"

"Được rồi, Lý Khanh Gia mau đứng lên, không cần phải đa lễ"

"Ta ơn Hoàng thượng!"

"Lý Khanh Gia, tìm trẫm có phải là có việc gì không?"

"Bẩm Hoàng thượng, thần đúng là có việc muốn báo"

"Việc gì vậy?"

"Hoàng thượng còn nhớ vài ngày trước thần đã nói hay người con trai của Kiêu Kỵ Hầu âm thầm vận chuyển tiền tài và binh sĩ vào thành không?"

Thụy ưu tư "Ta nhớ, Gia Liễu đã điều tra được việc gì? Bọn họ có phải là..." Mặt đầy sốt ruột, nếu như thật là như thế, vậy phải làm thế nào...

"Hoàng thượng, thần muốn nói đến chính là việc này!" Lý đại nhân này mặt lại đầy hoan hỉ, "Thần phái người đi điều tra, đã điều tra được nơi dừng chân và thế lực của bọn họ. Còn chưa nghĩ ra cách để bọn họ khỏi nghi ngờ, thì lại có người giúp thần giải quyết việc khó khăn này"

"Cái gì? Ngươi nói cái gì? Ý gì vậy?" Có người giải quyết rồi, vậy rút cuộc là có chuyện gì, là tốt hay xấu, cần phải biết, hiện nay trong triều trong lòng mỗi người đều là thảo mộc giai binh. Biết rõ mục đích của bọn họ, nhưng không làm cách nào...

"Bẩm Hoàng thượng, thần đến chính là để nói với Hoàng thượng tin tốt lành"

"Sao?"

"Hoàng thượng, buổi sáng sớm hôm nay, bỗng nhiên có người gọi cửa Thái Úy, thị vệ đi ra mới phát hiện đã không còn người ở đó. Trước cửa, ba cỗ xe ngựa ngang nhiên đỗ lại. Một xe đầy vàng, hai xe còn lại là binh khí" Hắn ngừng lại, vẫn là bộ mặt hoan hỉ như cũ "Thần phái người điều tra ra, những thứ đó chính là Huyền Cát bọn họ mang tới, mặc dù không phải là tất cả, nhưng đã làm tiêu hao rất nhiều lực lượng của bọn họ..."

"Vậy ngươi cũng điều tra ra ai là người đem tới chứ" Là ai, mà có giúp đỡ to lớn vậy. Có điều, những người có năng lực thế này tuyệt không nhiều...

"Mong Hoàng thượng thứ tội, lão thần vẫn chưa tìm ra, bởi vì không nhìn thấy người, cho nên không cách nào tìm được, mà hiện tại chỉ để lại tín thư này".