Độc Sủng Băng Phi

Chương 108




Nguyệt nhi, muội có nghe thấy không? Muội sắp làm mẹ rồi, nhất định không được để xảy ra chuyện gì a"

"Lão phu xin cáo từ"

"Đi đi" Cao Vũ nhét vào tay ông ta một nén bạc. "Đa tạ đại phu"

"Lệ nhi cô nương, ta nghe nói Nguyệt nhi cô nương trở về, cô ấy có ở đó không?" Đột nhiên cửa phòng mở ra, một người tuổi đã ngoài năm mươi nhưng cơ thể vẫn còn rất cường tráng bước vào phòng.

Liếc nhìn thấy người nằm trên giường, vội vàng bước nhanh tới "Lệ nhi cô nương, Nguyệt nhi làm sao vậy?" Khuôn mặt lộ rõ lo lắng.

"Ông ngoại, không cần phải lo đâu, Nguyệt nhi chỉ là mệt quá thôi" Lệ nhi đã kịp lau khô lệ trên mặt, đổi sang bộ mặt tươi cười.

"Thế nhưng Nguyệt nhi, sao lại...."

"Ông ngoại, đừng lo lắng quá, đại phu nói Nguyệt nhi một lúc nữa sẽ tỉnh thôi. Hơn nữa con đây còn có một tin vui muốn nói với ông ngoại"

Người này không phải là người ngoài, mà chính là ông ngoại của Nguyệt nhi.Nguyệt nhi để ông trú tại Xuân Mãn Lầu, còn nhận Lệ nhi làm cháu.

"Tin gì vậy?"

"Nguyệt nhi muội muội có hỷ rồi!"

"Con nói cái gì?" Ông kích động, đứng phắt lên "Ta sắp được làm cụ rồi... ta sắp được làm cụ rồi" (Ặc ặc, sớm làm cụ thế!!!)

"Ai sắp làm cụ thế" Một giọng nói xa xăm cất lên.

Trong mơ hồ, tôi hình như có nghe thấy ai nói sắp được làm cụ, lẽ nào là Lệ nhi với Cao Vũ đã...

"Nguyệt nhi, tốt quá rồi, muội tỉnh rồi!" - mở mắt, chính là Lệ nhi đang lo lắng nhìn, và ông ngoại đang kích động.

"Lệ nhi tỷ tỷ,, muội không sao, yên tâm!" Tôi cười.

"Có điều, vừa rồi muội cơ hồ nghe thấy có ai nói được làm cụ, có chuyện gì xảy ra vậy?" Tôi cười có ý nhìn sang Lệ nhi, cứ tưởng rằng đó chính là đáp án mà tôi vừa nghĩ.

Nhưng cô ấy cười lại tôi "Muội muội ngốc, còn ai vào đây nữa,đương nhiên là muội có hỷ rồi"

"Tỷ nói gì? Muội có thai rồi? Là thật ư?" Tôi ngạc nhiên hỏi.

"Đúng thế, đại phu vừa mới đến đây, muội muội đã có thai hơn hai tháng rồi" Lệ nhi cười nói.

"Muội làm mẹ rồi, muội cuối cùng cũng được làm mẹ..." Tôi vui mừng xoa xoa bụng, thật không ngờ, tôi lại có con, lần này tôi nhất định sẽ bảo vệ đứa con này.

"Đúng rồi, Nguyệt nhi, sao con lại bị thương?" Ông ngoại đột nhiên lên tiếng.

"Nói ra thì dài lắm, con bị người ta đâm lén, cũng may lúc đó Lục Ý phản ứng nhanh, mới chỉ bị thương ở vai, nếu không, con cũng không trở về thăm mọi người được rồi."

Tôi thở dài một tiếng, "Không nói đến việc này nữa, vì dù sao con cũng đã về. Con sẽ ở đây một thời gian"

"Muội muội ở lại, thế thì hay quá, tỷ tỷ cầu còn không được a!" Lệ nhi vui mừng nói

"Lệ nhi tỷ tỷ, thuốc đến rồi" mấy âm thanh gõ cửa truyền tới, Lệ nhi đỡ lấy bát thuốc từ tay của nha hoàn.

"Muội muội, đây là thuốc an thai, mau uống đi, lát nữa ta sẽ bảo bọn họ làm một chút tổ yến gì đó tẩm bổ cho muội...

"Đa tạ tỷ"

"Với ta còn cảm ơn gì chứ, muội muội uống xong thuốc thì nên nghỉ ngơi nhiều vào. Hiện nay muội không chỉ có một mình rồi..." Lệ nhi cười nói.

Tôi đón lấy bát thuốc, một hơi uống hết, vì đứa con trong bụng, chút đắng này, tôi chịu.

Vì muốn tôi nghỉ ngơi thêm, Lệ nhi bọn họ đã đi ra hết ngoài, chỉ còn lại một mình ông ngoại.

"Ông ngoại, kinh thành gần đây ra sao? Những gì con nói, ông ngoại đã làm xong chưa" Nghĩ tới việc trước khi rời kinh an bài...

"Nguyệt nhi, con còn không tin ông ngoại sao?" Nhìn thấy khuôn mặt đắc ý ông, tự nhiên là thập phần làm tốt đi...

Tôi cười cười "Là Nguyệt nhi sai, mong ông ngoại tha lỗi"

"Được rồi, Nguyệt nhi, con cố gắng giữ gìn sức khỏe, đừng lo lắng gì cả. Vì hạnh phúc của con, ông ngoại nhất định sẽ dốc toàn sức"

"Đa tạ ông ngoại" Tôi cười rồi ôm lấy ôm ngoại, tôi biết chiêu này đối với ông chính là cách quản lý tốt nhất.

"Được rồi, Nguyệt nhi của ta. Con muốn cảm ơn ta thì hãy gắng sinh ta cho một đứa chắt đi..."

Nói xong chúng tôi đều cười thật to.

Hôm về nhà thăm thân đó, thu hoạch lớn nhất chính là tôi gặp được ông ngoại, còn ông ngoại, mặc dù là người dạ mị (tối tối thường đi tìm kỹ nữ), có thể nói,nơi này không những đủ cho ông dùng (ặc) mà còn không cần phải suy nghĩ thêm việc gì nữa. Thật là được quyền mà không phải dùng tới công.