Độc Sủng Ái Phi

Chương 6




"Phụ thân, con muốn tiến cung."

Tuệ Tâm khẳng hùng hồn tuyên bố.

Lưu tể tướng trợn tròn mắt nhìn nàng một hồi lâu, chớp chớp mấy cái, rốt cuộc chỉ tay vào nàng mà kêu lên.

"Tâm nhi, con chính là đồ con heo chết tiệt nha."

"..."

Tuệ Tâm muốn ngửa mặt lên trời mà than. Phụ thân à phụ thân, người có thể tập trung vào trọng tâm của vấn đề, không cần nhớ tới chuyện đó có được hay không?

"Đột nhiên sao con lại muốn tiến cung vậy? Chẳng phải con đã nói không thích sao?"

Lưu tể tướng tò mò hỏi, cả chòm râu cũng vểnh lên.

"Tại vì con muốn thế thôi. Ây dà, phụ thân người không cần quan tâm nhiều tới vấn đề này làm gì đâu, cứ quyết định như vậy đi, người mau tìm cách sắp xếp ổn thỏa cho con là được rồi. Như vậy đi ha, con trông chờ kết quả từ người đó."

Tuệ Tâm nhìn Lưu tể tướng nửa như quyết tâm, nửa như van nài, khiến ông thở dài một hơi.

"Thôi được, mọi chuyện đều theo ý của con. Vốn dĩ bên trên đã ra chiếu, chỉ chờ xem con có đồng ý hay không thôi. Nếu con đã đổi ý, ta sẽ sớm chuẩn bị cho con."

"Phụ thân, con thương phụ thân nhất."

Tuệ Tâm mừng rỡ túm lấy cánh tay Lưu tể tướng, vui vẻ cười tít mắt. Ông nhìn nàng, đôi mắt hiền từ khẽ nheo lại, dịu dàng xoa đầu nàng.

"Nha đầu này, lớn bằng từng này rồi mà một chút phong thái điềm đạm cũng không có, lúc nào cũng như một tiểu oa nhi nghịch ngợm. Một thân một mình ở trong cung, thật là khiến người khác lo lắng."

Tuệ Tâm nghiêng đầu, tủm tỉm cười. Sau đó, nàng nhẽ nhún chân, hai tay đặt bên hông, hơi cúi người hành lễ. Phong thái dịu dàng, nho nhã.

"Phụ thân, hài nhi đã khiến cho người chê cười rồi."

Lưu tể tướng nhìn thấy nàng như vậy thì bật cười, nhu nhu cái mũi của nàng.

"Nha đầu lém lỉnh này."

Tuệ Tâm nhăn nhăn nhở nhở xách váy chạy đi, khiến cho Lưu tể tướng lại bật cười lần nữa.

Ngược lại với Lưu tể tướng, Lưu phu nhân lại vô cùng không muốn ái nữ bảo bối của mình tiến cung. Sau khi biết chuyện, liền khóc lóc thương tâm muốn chết, kịch liệt ngăn cản. Lưu tể tướng cùng Lưu Tuệ Tâm phải hết lời khuyên can, mới khiến bà có thể nguôi ngoai.

Cùng lúc đó, tại một nơi khác trong kinh thành, trước một phủ đệ xa hoa tráng lệ, một thân nam nhân vận cẩm y không ngừng thương tâm kêu lên.

"Liễu nhi, muội hãy mau ra gặp ta đi. Hãy tha thứ cho ta đi có được hay không? Liễu nhi."

Mặc cho người qua lại chỉ trỏ, Lý Dịch Chi vẫn đứng đó. Từ khi xảy ra chuyện với Tuệ Tâm, Quách Liễu căm ghét hắn ra mặt, mặc cho hắn nài nỉ van xin đến thế nào đi nữa. Mấy ngày qua, hắn đều tới trước phủ hữu tể tướng, van cầu sự tha thứ của Quách Liễu. Y phục của hắn có chút lôi thôi lếch thếch, mái tóc đen như mực tán loạn, gương mặt hốc hác, đôi mắt đượm buồn. Một nam nhân tuấn mĩ như vậy, giờ nhìn thấy thật khiến người ta thương cảm. Tuy nhiên, cũng không có ít người hả hê, đắc ý cười nhạo hắn, nói hắn là kẻ phụ bạc, đáng đời.

Hắn mặc kệ, lúc này, hắn chỉ quan tâm tới Liễu nhi của hắn mà thôi. Hắn vẫn nhìn chằm chằm vào đại môn, hy vọng Quách Liễu sẽ sớm ra gặp hắn. Thật lâu, thật lâu sau, cuối cùng đại môn nặng nề mới nặng nề mở ra, Quách Liễu cao ngạo xuất hiện trước mặt hắn. Lý Dịch Chi vui mừng chạy tới nắm lấy tay nàng ta, vui mừng nói.

"Liễu nhi, cuối cùng nàng cũng chịu ra gặp ta rồi."

Quách Liễu khinh thường liếc hắn một cái, khóe miệng nhếch lên. bàn tay mạnh mẽ hất tay hắn ra, sau đó liền rút lấy một chiếc khăn lụa, lau lau bàn tay vừa bị Lý Dịch Chi nắm lấy, bộ dạng như thể vô cùng ghét bỏ. Thấy vậy, Lý Dịch Chi vô cùng hoang mang.

"Liễu nhi, nàng vẫn còn giận ta sao? Chuyện không như nàng nghĩ đâu, ta và Lưu Tuệ Tâm kia không có chuyện gì hết. Ta..."

"Ai là Liễu nhi của ngươi? Ngươi vẫn ôm mộng tưởng cho rằng vẫn có thể làm con chó theo đuôi ta như trước sao?"

Lý Dịch Chi không tin vào tai mình, bước chân lảo đảo lùi về sau, đôi mắt mở to kinh ngạc, môi mấp máy nói không nên lời. Quách Liễu khinh bỉ ôm bụng cười ngặt nghẽo.

"Lý Dịch Chi ơi là Lý Dịch Chi, ngươi thật sự ngu đến mức đó sao? Ngươi nghĩ dựa vào cái gì mà một tên thư sinh khố rách áo ôm như ngươi có thể sánh ngang với một thiên kim đại tiểu thư quốc sắc thiên hương như ta? Nếu không phải nhờ vào gương mặt có chút dễ nhìn của ngươi, nếu ngươi không phải người mà ả tiện nhân họ Lưu kia để ý thì ngươi có thể lọt vào mắt xanh của ta sao?"

"Cô...cô...thật là khốn khiếp."

Lý Dịch Chi không nhịn được, ngón tay run run chỉ vào mặt Quách Liễu mà rít lên. Hắn những tưởng rằng, Quách Liễu đối với hắn là nặng lòng, là nhất kiến chung tình, tuyệt đối sẽ không rời xa hắn. Hắn nghĩ rằng, nàng ta chỉ là nữ nhân tính tình đỏng đảnh, nhất thời giận dỗi hắn, chỉ cần hắn năn nỉ, ngọt nhạt với nàng ta, ân cần dỗ dành vài câu, là nàng ta sẽ lại tươi cười trở lại bên hắn. Thì ra hắn đã lầm, hắn đã làm rồi. Trước giờ Quách Liễu vốn dĩ không hề yêu thương gì hắn, chỉ coi hắn là con chó để sai bảo, để lợi dụng.

"Chát!"

Gương mặt tuấn tú của hắn liền bị ăn một cái bạt tai. Quách Liễu trợn mắt nhìn hắn, vẻ mặt vô cùng hung dữ.

"Lý Dịch Chi, coi chừng cái miệng thúi của ngươi. Lần trước nếu không phải tại ngươi, ta đã không bị mất mặt trước nhiều người như vậy. Giờ ngươi đối với ta đã chẳng còn lại chút giá trị nào nữa. Mau cút cho khuất mắt ta. Còn dám đến làm phiền ta nữa, ta sẽ cho người đánh chết ngươi."

Quách Liễu phủi tay áo rời đi, trước khi trở lại vào phủ còn quay người nói với hắn một câu.

"Hừ, sao không mau tới bám lấy Lưu muội muội của ngươi đi, nói không chừng ả vẫn còn ngu ngốc chờ đợi con chó mà ta đá đi đó. Ha ha ha..."

Quách Liễu khinh mạn rời đi, đại môn cũng nặng nề đóng lại, Lý Dịch Chi thất thần ngồi sụp xuống. Người qua đường chứng kiến cảnh tượng vừa rồi, không kìm được tiếng cười nhạo.

"Nhìn xem, thật đáng đời hắn."

"Cũng không trách hắn được, so với Lưu Tuệ Tâm, Quách Liễu xinh đẹp hơn rất nhiều."

"Phải đó, nhưng ai ngờ được Quách Liễu kia lại là ả đàn bà tâm địa xấu xa như vậy chứ. Huynh nói coi, vừa nghe tin hoàng cung tuyển tú, ả đã sốt sắng chuẩn bị để nhập cung rồi."

"Phải phải, đương kim thánh thượng của chúng ta là bậc thánh nhân phi phàm, dung mạo tuyệt mỹ. Hạng người như Lý Dịch Chi sao có thể so sánh được chứ?"

"Haizz...đáng thương, đáng thương."

Hai người đó tuy là nói chuyện với nhau, nhưng thanh âm không hề nhỏ, vừa nói vừa đi, thoắt cái đã không thấy bóng dáng. Lý Dịch Chi nhìn theo, bỗng nhiên ngửa đầu lên trời cười to. Hắn chính là bị trời phạt hay sao? Thanh danh của hắn bị hủy hoại, tự tôn của hắn bị dẫm nát, người hắn yêu rời bỏ hắn chạy theo một nam nhân khác. Ha ha ha...

Hắn khó nhọc đứng dậy, lảo đảo trở về nhà, vừa đi vừa lẩm bẩm.

"Đáng đời ngươi lắm, Lý Dịch Chi, đáng đời ngươi lắm, ha ha ha..."

~~~

Tuệ Tâm chống tay lên cằm, thẫn thờ nhìn xuống mặt hồ phẳng lặng. Nàng quyết định nhập cung, rốt cuộc có phải là ý hay không? Nếu như nhập cung rồi mà vẫn không thể tìm thêm được manh mối gì thì tính sao? Nàng không thể ở lại đây quá lâu được. Nhưng nếu bây giờ có thể quay trở lại, liệu nguyên thân của nàng có còn sống hay không? Còn thân xác này, liệu có thể hồi tỉnh hay không? Nếu như Lưu Tuệ Tâm thật sự đã chết, vậy chẳng phải thân xác này cũng sẽ không sống nổi sao? Lưu tể tướng cùng Lưu phu nhân thương yêu Tuệ Tâm như vậy, lại chỉ có duy nhất một hài nhi này, họ sẽ cảm thấy như thế nào? Không, không được, sao nàng phải quan tâm đến Lưu Tuệ Tâm chứ, điều mà nàng nên quan tâm chính là bản thân mình, là phụ thân phụ mẫu thật sự của mình, mất đi nàng, hẳn họ cũng sẽ rất đau khổ. Có cơ hội để trở về hay không, phải thử mới biết được.

Rất nhanh đã tới trung tuần tháng sáu, trải qua ba tháng chờ đợi mòn mỏi, cuối cùng, nữ tử ở khắp nơi trong kinh thành đã chính thức được đón vào cung. Trong suốt ba tháng, Tuệ Tâm cũng cố gắng ăn no ngủ kĩ, hy vọng có thể tăng thêm vài kí cho...hợp thời đại. Đương nhiên, nàng cũng không muốn biến mình thành con heo mập giống như Quách Liễu, thân thể này hợp mắt nàng hơn, nhưng nàng chỉ muốn mập mạp hơn một chút xíu thôi.

Ngày nàng được xe ngựa của hoàng cung tới đón, bước ra tới cửa, nàng liền thấy choáng váng.

Một cỗ xe ngựa thật lớn với tám con ngựa có màu lông nâu bóng khỏe mạnh. Hai con ngựa đầu đoàn, trên đầu có một chiếc mão nhỏ, cắm hai phiến lông chim màu trắng thật lớn, sáu con ngựa phía sau không đội mão. Cả tám con ngựa đều thắng yên cương màu hoàng kim gắn mã não. Tám con ngựa kéo theo một cỗ xe thật lớn, giống như một gian phòng đủ để ba người nằm. Cỗ xe phủ vải gấm màu huyết dụ, sa trướng che cửa màu hồng phấn rủ nhẹ, khẽ phất phơ trong gió. Bên trong xa rộng rãi sạch sẽ, mùi trầm hương thoang thoảng dễ chịu, bên tay phải có đệm nằm, bên tay trái là kệ gỗ nhỏ, bên trên bày một bình trà Thiết quan âm loại thượng hạng cùng những đĩa điểm tâm vô cùng ngon mắt. Tuệ Tâm há hốc mồm, cái này...thật sự quá xa hoa rồi.

Tuệ Tâm quỳ lạy hành lễ với phụ thân, mẫu thân rồi khẽ nhấc đuôi váy, dịu dàng vào trong xe ngựa, nàng khẽ vén sa trước phủ cửa sổ, mỉm cười vẫy tay chào với Lưu tể tướng và Lưu phu nhân. Lưu phu nhân không nỡ xa hài nhi, nhìn thấy Tuệ Tâm muốn khép sa trướng lại, lại thương tâm khóc nấc lên.

Lưu tể tướng tuy là không phản đối, nhưng cũng không quá đồng tình việc đưa ái nữ nhập cung, nên cũng phiền muộn vô cùng. Nay thấy phu nhân không kìm được xúc động khóc lớn cũng sụt sùi rơi nước mắt.

Thiên Thiên theo hầu Tuệ Tâm từ nhỏ, trong lòng mang ơn nàng, cũng không nhịn được khóc theo.

Lập tức, ba cái thanh âm vô cùng hòa hợp rống vang.

"Tâm nhi, Tâm nhi, bảo bối của ta, ái nữ của ta. Con đi rồi, ta cùng mẫu thân của con biết phải làm sao đây?"

"Tâm nhi, ta không muốn con đi, hài nhi bé bỏng của ta, ô ô ô ô... Mẫu thân không muốn con đi. Tâm nhi của ta."

"Tiểu thư, người bảo trọng. Người đừng lo cho lão gia cùng phu nhân, Thiên Thiên sẽ chăm sóc hai người thật tốt."

Nhìn thấy ba người khóc đến tê tâm liệt phế, khiến cho Tuệ Tâm vô cùng bối rối. Lại nghĩ tới Lưu tể tướng cùng Lưu phu nhân thương yêu ái nữ đến vậy, mà nàng lại lạnh lùng, thờ ơ quá cũng không ổn. Thế nên nàng cũng bắt đầu sụt sùi, rất nhanh nước mắt liền lách tách rơi xuống như mưa.

"Phụ thân, mẫu thân, hài nhi không thể tiếp tục ở lại báo hiếu hai người. Hài nhi phải đi rồi, xin hai người đừng lưu luyến nữa."

"Ô ô ô...Tâm nhi."

"Tâm nhi, tâm nhi của ta..."

"Phụ thân, mẫu thân, Tâm nhi không muốn xa hai người."

Bốn thanh âm khóc lớn, náo vang một góc kinh thành, khiến cho người ta phải thương cảm. Người biết chuyện thì cảm động, người không biết chuyện thì thở dài, thầm nghĩ không hiểu cường hào ác bá nào lại đi cưỡng đoạt dân nữ, thật khiến cho lòng người oán thán.

Diễn xong một màn cốt nhục tình thân, rốt cuộc Lưu tể tướng cùng Lưu phu nhân cũng đành bịn rịn chia li ái nữ. Cỗ xe ngựa xa hoa chầm chậm đưa Lưu Tuệ Tâm tiến cung.

Xe ngựa chạy thẳng vào trong hoàng cung, đưa nàng tới Phí Thanh cung, nơi những tú nữ tiến cung ở lại trong những ngày đầu nhập cung. Vừa bước chân xuống, nhìn thấy hoàng cung xa hoa tráng lệ trước mắt, Tuệ Tâm đã trợn tròn hai mắt kinh ngạc. Khung cảnh nơi đây nhìn rất giống như trên phim, nhưng rộng lớn hơn nàng nghĩ rất nhiều. Mái ngói cong cong cổ kính mà uy nghi. Từng chi tiết chạm trổ đều rất tinh tế, tỉ mỉ. Giữa khoảng sân rộng lớn là một hòn giả sơn dựng giữa một hồ cá. Xung quanh sân điện, từng chậu mẫu đơn lớn được đặt khắp nơi, cách năm bước chân lại có một chậu.

Mới chỉ là một cái cung nhỏ mà đã thế này, vậy những nơi khác còn tráng lệ đến mức nào nữa?

Trong số những nữ nhân tuyển tú, ngoài nàng ra còn có Quách Liễu, một số ái nữ của những chức quan lớn trong triều và những vị tiểu thư khuê các xuất thân từ danh gia vọng tộc hoặc là con của những thương nhân lớn trong kinh thành. Quách Liễu vừa nhìn thấy nàng đã ném cho nàng cái nhìn hằn học, căm ghét, nhưng nàng vờ như không nhìn thấy. Một vị thái giám nét mặt phốp pháp, phúc hậu tên là Trương tổng quản trước hết tới dạy dỗ các nàng các quy tắc trong cung, phân các nàng ra thành hai địa vị, mỹ nhân và Tài nhân. Những người được đưa vào cung, đương nhiên phải có mỹ mạo tuyệt thế, tài năng hơn người, duy chỉ có Tuệ Tâm là ngoại lệ. Thế nên hầu hết đều được xếp vào địa vị mỹ nhân. Chỉ có duy nhất một người, được phong cho chức Tài nhân, chính là nàng, Lưu Tuệ Tâm. Sau khi đã thu xếp ổn thỏa, Trương tổng quản liền sai người đưa các nàng đi tắm rửa sạch sẽ, thay y phục chỉnh tề, rồi đưa họ tới bái kiến thái hậu cùng Hoàng thượng.

Đi qua mấy cung, Tuệ Tâm đều không nhịn được cảm thán trong lòng. Thật sự quá xa hoa, quá tráng lệ, vượt xa so với tưởng tượng của nàng. Tới khi đi tới Ngọc Lộ cung, nàng cùng những nữ nhân khác vẫn cúi đầu, liền hành lễ theo đúng lễ nghi trong cung, rồi mới dám ngẩng đầu lên. Vừa nhìn thấy người ngồi trên tràng kỉ kia, nàng liền thất thố há hốc mồm.

Dung mạo như hoa, phong thái uy nghiêm, nét mặt hiền từ, nụ cười quen thuộc. Kia...kia chẳng phải là vị phu nhân đã từng được nàng giúp đỡ hay sao? Phương Ngọc thái hậu nhìn thấy nàng kinh ngạc như vậy, nét cười càng thêm sâu, bà định cất tiếng, thì một tiếng hô lớn vang lên.

"Hoàng thượng giá đáo."

Tuệ Tâm còn chưa hết ngạc nhiên, đã bị tiếng hô kia làm cho giật mình, vội vàng cùng những người khác dạt sang hai bên, cúi người hành lễ.

"Chúng thần thiếp tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế."

Hứa Hằng nhìn lướt qua một lượt những nữ nhân đứng ở hai bên, tầm mắt dừng lại trên người Tuệ Tâm một chút, rồi lãnh đạm bước tới bên cạnh Phương Ngọc thái hậu. Sau đó mới phất tay.

"Miễn lễ."

"Tạ Hoàng thượng." Những tiếng nói trong trẻo lại đồng thanh vang lên. Tuệ Tâm nhận ra có một vài giọng nói không giấu nổi sự nũng nịu, điệu đà. Hẳn là bọn họ muốn gây sự chú ý của Hoàng thượng. Nàng cũng tò mò, muốn nhìn thấy bậc nam nhân đứng đầu thiên hạ này, nhưng lại không dám thất thố, từ từ ngẩng đầu lên.

Khoảnh khắc ấy, Hứa Hằng cũng tình cờ liếc nhìn về phía nàng, ánh mắt của hai người bọn họ liền chạm đến nhau.